Chương 8: (Vô Đề)

08 

Có những kẻ vô liêm sỉ và độc ác từ tận trong cốt tủy, bẩn thỉu, hôi thối, mục nát từ gốc rễ. 

Từ Uyển là như vậy, Ứng Chinh cũng vậy, mà đứa nhi tử của họ, Ứng Tuấn, cũng chẳng khác gì. 

Dơ bẩn, ghê tởm, khiến người khác buồn nôn. 

Ta đứng từ trên cao nhìn xuống nàng ta: 

"Vừa rồi nha môn truyền tin, có người mười tám năm trước nhặt được một đứa trẻ từ bãi tha ma. Nay đứa trẻ ấy đã mười tám tuổi, khỏe mạnh, bình an trưởng thành." 

"Còn như đứa con hoang ngươi sinh với Ứng Chinh, dù khoác lên mình danh nghĩa con chính thất, cũng không che giấu được mùi thối rữa từ tận trong xương tủy của hắn." 

"Ta giờ rất nghi ngờ, mấy đứa con nhà Mưu gia thật sự là con của Mưu gia sao? Hay là con hoang của ngươi với Ứng Chinh? Cũng có thể là con của ả nha hoàn bên cạnh ngươi." 

Chỉ cần đóng đinh nàng ta và Ứng Chinh lên cột ô nhục, chứng thực bọn họ lén lút thông dâm, chuyện đến tai người người đều biết, thì Mưu gia vì thể diện nhất định sẽ không giữ lại những đứa trẻ đó. 

"Ngươi, ngươi…" 

Ánh mắt Từ Uyển đầy oán hận, sợ hãi, và hoảng loạn. 

"Từ di nương, những gì ta biết còn không chỉ có vậy." 

"Nhân tiện nói với Ứng gia một câu, trời có mắt, báo ứng tuy chậm nhưng nhất định sẽ đến." 

Ta gặp được con mình ở nghĩa trang. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nó là đứa con do ta dứt ruột sinh ra, nhưng chưa từng được ta nhìn thấy một lần, cũng chưa từng được ta nuôi nấng một khắc. 

Nó cao lớn, dáng người rắn rỏi, nhưng lại rất ngượng ngùng và hồi hộp khi dâng trà cho ta: 

"Phu… phu nhân, xin mời dùng trà." 

Ta có thể nhìn ra, nó đang cố hết sức để giữ bình tĩnh, muốn để lại cho ta một ấn tượng tốt. 

Sợ rằng ta không phải là mẫu thân ruột của nó. 

Sợ rằng bản thân mừng hụt một phen. 

"Ngồi xuống đi." 

Ta muốn đưa tay chạm vào gương mặt thô ráp, đen sạm vì nắng gió của nó, muốn nắm lấy đôi tay chai sần đầy vết chai của nó. 

Nếu nó lớn lên bên cạnh ta, hẳn sẽ được cưng chiều, yêu thương, không phải lo cơm ăn áo mặc, tiền đồ rộng mở. 

Tuyệt đối không phải từ nhỏ đã tiếp xúc với người chết, xác chết, muốn tìm một công việc chính đáng mà làm lại khó như lên trời. 

"Con có muốn theo ta về nhà không?" 

Ta hỏi. 

"Nhỡ con không phải là con ruột của người…" 

"Không phải cũng không sao. Ta tìm được con đến đây, thì dừng ở đây. Nếu con không phải con ruột của ta, ta vẫn đưa con về nhà, cho con một mái ấm. Mong rằng con ruột của ta, ở một nơi nào đó, cũng có người đón về, cho nó một gia đình." 

Nó run rẩy khóc. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!