Chương 4: (Vô Đề)

04

Bà bà định nói gì đó nhưng bị công công quát dừng lại. 

Ông ta lạnh lùng nhìn ta chăm chú. 

Dù chức quan không cao, nhưng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, bốn chữ "lão gian cự hoạt" quả thực rất hợp với ông ta. (Lão gian cự hoạt ý chỉ một người già đời, cực kỳ xảo quyệt, gian manh và mưu mô.)

Nếu không phải vận mệnh không thuận, chuyện thăng quan phát tài hẳn đã đến lượt ông ta, Ứng gia cũng sớm đã đổi vận. 

Một kẻ đầy tham vọng nhưng lại bất đắc chí. 

Bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy, dù ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng, vẫn không khỏi căng thẳng đến mức mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng. 

"Hai người phu thê hơn hai mươi năm, có chuyện gì không thể ngồi lại bàn bạc, nói chuyện đàng hoàng? Sao lại làm rùm beng đến mức mời tộc lão, đòi hòa ly?" 

Ta nhàn nhạt lên tiếng: 

"Chỉ vì ta không cho hắn nạp Từ Uyển làm thiếp, không cho Ứng Tuấn cưới Hoài Chân làm vợ, nên bọn họ hạ độc, muốn lấy mạng ta. Chưởng quầy bán độc dược và tùy tùng mua thuốc đều đã bị ta khống chế." 

"…" 

Lời khuyên nhủ đầy thiện ý nghẹn lại trong cổ họng công công. 

Ông ta đột ngột đứng phắt dậy, rồi lại bực bội ngồi xuống ghế. 

Bà bà há miệng định nói gì, nhưng rồi cũng ngậm chặt lại. 

Ứng Chinh trở về rất nhanh, từ lúc bước vào sảnh, vừa thấy ta đã lớn tiếng mắng: 

"Miêu thị, ta xem ngươi đúng là gan to bằng trời, dám mạo danh ta mời tộc lão đến… Á!" 

Một chén trà đập thẳng vào trán hắn, đau đến mức hắn phải im bặt, dừng lại những lời mắng mỏ đầy ác ý. 

Hắn ấm ức nhìn về phía cha mình: 

"Phụ thân…" 

"Quỳ xuống xin lỗi và nhận sai với thê tử con ngay!" 

"Phụ thân…" 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta không thèm quan tâm đến mấy lời giả vờ hối lỗi ấy. 

Hòa ly, không ai có thể cản trở ta. 

"Hòa ly?" Ứng Chinh cười khẩy: 

"Miêu thị, nàng sống là người Ứng gia, c.h.ế. t là ma Ứng gia. Nàng…" 

"Ngươi mua độc dược, xúi giục Ứng Tuấn hạ độc hại ta. Những mật thư và sổ sách trong thư phòng của ngươi hiện đều nằm trong tay ta." 

Giọng ta không lớn, nhưng đủ để bóp nghẹt cổ họng hắn. 

Ứng Chinh giống như con gà trống bại trận, lập tức cúi đầu ủ rũ. 

Sau đó, hắn lại giả vờ lên giọng hối lỗi: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!