03
Ta nhìn Ứng Chinh đang cố nén giận, nhẹ nhàng buông thìa vào bát:
"Ta biết. Hiện giờ ta đang bệnh, cũng không biết bao giờ mới khỏi, ta cần yên tĩnh để dưỡng bệnh."
"Ứng gia hay phụ tử mấy người, từ nay về sau ta đều không quản nữa."
Ta sẽ không tiếp tục cung cấp sự hỗ trợ hay lời khuyên nào, cũng sẽ không vì họ mà xử lý bất kỳ mối quan hệ hay giao thiệp nào.
"Lão gia muốn nạp ai làm thiếp là chuyện của lão gia, ta sẽ không ngăn cản. Về sau…"
"Đừng để bọn họ quấy rầy ta. Lão gia không có việc gì thì đừng tới viện của ta, nếu có chuyện cũng đừng đến."
"Ta cần yên tĩnh để dưỡng bệnh, mà bệnh này, nhất thời không khỏi được."
"Nàng đang uy h.i.ế. p ta!" Ứng Chinh cười lạnh.
Hắn đã quen với sự dịu dàng và chu đáo của ta, giờ đây khó mà thích ứng được với lời nói sắc bén và lạnh lùng này.
"Miêu thị, nàng đồng ý hay không cũng vậy, biểu muội của ta, ta nhất định phải nạp làm thiếp. Đừng nghĩ dùng mấy thủ đoạn nhỏ này để khống chế ta."
Hắn đá đổ chiếc ghế gấm, phất tay áo, giận dữ rời đi.
Khống chế sao?
Từ năm ta năm, sáu tuổi đã quen biết hắn, theo sau gọi hắn là "ca ca" mấy năm trời. Theo mệnh lệnh của phụ mẫu, qua mai mối mà thành thân. Hai mươi năm hôn nhân, sinh được một đứa con.
Mang thai mười tháng đâu phải chuyện dễ dàng, sinh con lại như đi một chuyến đến cửa Quỷ Môn Quan, tổn thương thân thể đến mức khó mà mang thai lần nữa.
Ta chủ động khuyên hắn nạp thiếp, chưa từng ức h.i.ế. p hay áp bức đám thiếp thất trong hậu viện.
Nhi tử, nhi nữ của họ cũng chưa bao giờ bị ta đối xử bất công. Ăn mặc, chi tiêu đều không hề thiếu thốn.
Cái gọi là "tương kính như tân," "tương nhu dĩ mạt," hóa ra chỉ là ta tự mình nghĩ.
Khi ta không đáp ứng được mong muốn của hắn, hắn lại liên thủ với đứa nhi tử mà ta yêu thương nhất, không chút do dự muốn trừ khử ta.
Khi đó, hắn có thể cưới một người vợ mới xinh đẹp như hoa, cũng có thể chiếm trọn của hồi môn của ta cùng số tiền tích lũy nhiều năm nay.
Tính toán thật giỏi, tấm lòng thật độc ác.
Bát canh gà lần nữa được ta mang cho chuột ăn, chúng c.h.ế. t nhanh hơn trước.
Có thể thấy trong canh, độc dược đã được tăng liều.
Ứng Tuấn đến phòng quản sự lấy bạc, mở miệng đòi hẳn năm ngàn lượng, nhưng bị từ chối.
Hắn tức tối đến viện của ta, quanh quẩn bên ngoài rất lâu, cuối cùng vẫn không dám vào.
Hắn không chịu hạ mình cầu xin, nhưng mỗi ngày đều đều mang canh gà đến, khiến lũ chuột c.h.ế. t ngày càng nhanh.
Ứng Chinh cuối cùng vẫn nạp biểu muội hắn, Từ Uyển, làm thiếp.
Lễ nạp thiếp được tổ chức vô cùng long trọng, người từ phòng quản sự đến báo đã chi hai vạn lượng bạc.
Số bạc ấy dùng vào lễ nạp thiếp bao nhiêu, không liên quan gì đến ta.
"Ừ, ta biết rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!