02
"Phu nhân, đại phu nói trong bát canh quả thực có độc. Ban đầu khi uống sẽ không có biểu hiện gì bất thường, nhưng lâu dần sẽ khiến người ta mệt mỏi, suy nhược, hao tổn tinh thần, cuối cùng sẽ qua đời trong giấc ngủ."
Ta im lặng hồi lâu mới hỏi:
"Người sẽ đau đớn chứ?"
Thanh Loan không nói gì.
Cũng đúng, là độc dược, làm sao kẻ trúng độc lại không đau đớn được chứ?
Sáng sớm hôm sau, Ứng Tuấn lại đích thân mang canh gà đến cho ta.
Hắn nói:
"Mẫu thân, con không cưới Chân nương nữa. Trước đây là do con hồ đồ, khiến mẫu thân đau lòng, mong người thứ lỗi cho con lần này."
Hắn muốn đút canh cho ta, nhưng ta không uống, chỉ bảo hắn để đó:
"Đợi nguội rồi ta uống sau."
Ta sai người bắt vài con chuột, đem bát canh gà cho chúng uống.
Kết quả, lũ chuột lập tức c.h.ế. t thảm.
Thanh Loan cùng vài nha hoàn che miệng, cả người run rẩy:
"Phu nhân..."
"Phu nhân…"
Ta ngã bệnh.
Bệnh là giả, nhưng sự chán nản, thất vọng và không muốn quản chuyện gia đình này nữa là thật.
Vài chị em dâu đến thăm ta, ta chủ động giao quyền quản gia và sổ sách lại cho họ.
Họ làm bộ từ chối, nhưng sau đó vui mừng nhận lấy.
Trong sổ còn tám vạn lượng bạc, so với những gia đình quyền quý thì chẳng đáng là bao, nhưng so với các gia đình thường dân lại là một khoản lớn.
Số bạc mà ta đã dốc lòng kiếm được, chẳng mấy chốc sẽ bị họ dùng đủ mọi lý do, cách thức mà lấy đi.
Đã quyết định buông tay, tài sản của Ứng gia này cũng không còn liên quan gì đến ta nữa.
Người đầu tiên nhảy ra phản đối ta chính là Ứng Tuấn:
"Bệnh của mẫu thân đâu phải không chữa được, vì sao lại giao quyền quản gia ra ngoài?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Thật sự có thể khỏi sao?" Ta hỏi lại hắn.
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, biến hóa không ngừng, rồi vội vàng đứng dậy, lắp bắp nói:
"Mẫu thân chỉ là cảm lạnh nhẹ, tất hiên sẽ khỏi."
Hắn ngập ngừng như muốn nói lại thôi, cuối cùng mím môi rồi rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!