Tô Vận thấy rằng trên đời này, ngoại trừ biết sinh con thì Tưởng Mộ Thừa không gì là không biết, bao gồm cả việc chơi xấu, giở trò lưu manh.
Chỉ cần là lời anh nói thì thế nào cũng hợp lý hợp tình.
Đương nhiên cô không chịu đến phòng bếp nấu cơm cho anh rồi.
Vì thế nên Tưởng Mộ Thừa đe doạ: "Hoặc đi vào bếp, hoặc làm ở ban công này luôn, em chọn đi."
Tô Vận trợn mắt nhìn anh, cảm thấy không cách nào có thể nói chuyện tử tế với người này được.
Cô đẩy anh ra định về phòng.
Nhưng chưa đi được vài bước đã bị anh kéo lại, dùng người anh kẹp cô sát lan can ban công, bắt đầu cởi thắt lưng.
Vừa cởi, anh vừa không biết xấu hổ mà nói: "Tô Vận, em có nhiều cách giúp anh ăn no mà!"
Tô Vận thấy anh quyết tâm không chịu nói chuyện tử tế với mình, lại cố tình làm cô khó xử: "Em đi nấu cơm!"
Tưởng Mộ Thừa đạt được mục đích, tạm tha cho cô: "Trong tủ có sủi cảo, em nấu sủi cảo cho anh đi."
Hai mươi phút sau.
Tưởng Mộ Thừa ngồi trước bàn, cảm thấy bát sủi cảo nóng hổi trước mặt giống như mỹ vị.
Anh gắp một miếng đưa đến bên miệng Tô Vận: "Anh bón em một miếng."
Tô Vận nghiêng mặt qua chỗ khác: "Em không đói thật mà."
Tưởng Mộ Thừa cũng không cưỡng ép cô nữa, thu lại đũa rồi cắn một miếng.
Sau đó anh duỗi cánh tay, kéo gáy cô lại phía mình rồi đem miếng sủi cảo đút thẳng vào miệng cô.
Tô Vận dùng sức đánh không lại anh, chỉ có thể nuốt miếng sủi cảo xuống.
"Tưởng Mộ Thừa, anh chỉ biết bắt nạt em!"
Tưởng Mộ Thừa nhìn vào mắt cô.
Dám nói anh bắt nạt à, anh bắt nạt thật luôn này.
Anh ôm cô vào người, dùng hai chân kẹp chặt Tô Vận lại khiến cô không thể động đậy.
"Tô Vận, giờ anh chính là coi em như đứa trẻ hai tuổi đấy!"
Sau đó lại dùng miệng mình bón cho cô hơn nữa chén sủi cảo, rồi đến cả nước canh cũng hết sạch.
Anh dùng khăn giấy lau miệng cô: "Muốn giận dỗi thế nào cũng được, nhưng đến giờ thì phải ăn nghe chưa."
Sau đó anh vỗ vỗ lưng Tô Vận: "Qua ngồi bên kia đi để anh ăn cơm."
Tô Vận ăn uống no đủ, nâng cao tinh thần, liền tỉnh táo, ôm lấy cổ anh: "Em còn chưa no!"
Tưởng Mộ Thừa hiểu thành cô còn muốn ăn sủi cảo, vì vậy lại định cầm đũa bón cho cô.
Tô Vận chôn mặt ở cổ anh, rồi nhẹ nhàng cắи ʍút̼, rồi cô duỗi tay cởi từng nút áo sơmi ra.
Nụ hôn rải rác từ xương quai xanh của anh xuống dưới.
Tưởng Mộ Thừa cho rằng cô nhất thời hứng thú, liền để cô tuỳ ý làm bậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!