Trong quán lẩu.
Tô Vận qua cửa sổ sát đất nhìn thấy Hạ Kiều và bạn thân cô ta lái xe rời đi.
"Em nhìn gì đấy?"
Tô Vận thu hồi tầm mắt: "Hai người đó đi rồi."
"Liên quan đến em à?"
"…." Tô Vận bất mãn nhìn anh, hỏi: "Anh thật sự mắc bệnh ở sạch?"
Tưởng Mộ Thừa không lên tiếng, bắt đầu thả váng đậu vào nồi lẩu.
Tô Vận vẫn như mọi khi, chủ yếu ăn rau là chính, cuối cùng ăn thêm một ít thịt nhưng không ăn nhiều.
Anh có hơi buồn bực.
Cô gái nhỏ này bình thường thì không thích ăn thịt, nhưng lúc ở trên giường chính là một tiểu trư tham ăn.
Nhiều khi ma xui quỷ khiến làm anh nghi ngờ bản thân liệu 8, 10 năm nữa anh còn có thể thoả mãn cô không, khi tuổi tác hai người chênh lệch như vậy.
Tô Vận gác cằm lên đầu vai anh, "Ê, em hỏi anh đấy! Anh thật sự mắc bệnh sạch sẽ à?"
Tưởng Mộ Thừa nghiêm mặt liếc nhìn cô: "Còn phải xem đối phương là ai."
"Là ý gì?"
"Xem xem ngồi ăn với ai nữa."
Tô Vận cười, biết anh thật ra làm gì có bệnh sạch sẽ gì, chính là lấy cớ để từ chối phụ nữ.
Cô ôm lấy eo anh, ghé vào bên mặt anh hôn một cái.
Tưởng Mộ Thừa sợ rau trong nồi bị nấu chín nẫu, một tay anh dùng kẹp gắp rau ra, một tay đẩy đầu cô sang 1 bên, "Ngồi yên nào!"
"Không đấy!" Tô Vận càng nói càng hăng, còn ôm lấy cổ anh hôn vài cái.
Bọn họ ngồi ở bên trong lại sát cửa sổ, những trò lưu manh của Tô Vận không dừng lại, thậm chí còn tiến tay vào trong quần áo anh trêu đùa một phen.
Làm xong còn cười ha ha không ngừng.
Tưởng Mộ Thừa bất đắc dĩ nhìn cô, lại hiểu lầm thành hiện giờ cô rất muốn, anh thấp giọng nói: "Em nhịn một chút, về nhà liền cho em."
Tô Vận ngẩn ra vài giây, cái gì, nhìn cô giống như đang nổi cơn dục hoả không được thoả mãn như vậy ư?
Vì thế trong nháy mắt cô lại yên tĩnh, thành thật ngồi đợi đồ ăn chín.
Cô lấy di động anh ra muốn chơi trò chơi nhưng không mở khoá được, liền đưa điện thoại đến trước mặt anh: "Anh tạo vân tay cho em."
Tưởng Mộ Thừa khẽ thở dài: "Ăn cơm không được chơi điện thoại."
"Em muốn chơi."
"Tô Vận!"
"Anh không cho em chơi, anh trả di động lại cho em!" Tô Vận ngang ngạnh, tư thế không chịu khuất phục.
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô vài giây, cuối cùng thoả hiệp, tạo vân tay cho cô mở khoá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!