Chương 44: (Vô Đề)

Lúc quay lại chung cư, Tưởng Mộ Thừa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Trong nhà không bật đèn, quang cảnh vẫn y hệt như tối hôm qua, vẫn lấp lánh ánh nến, nguyên nhân là vì Tô Vận vẫn tiếc rẻ chưa thổi tắt nến.

"Anh tư."

Tưởng Mộ Thừa theo tiếng gọi quay lại, Tô Vận đang nằm trên sàn nhà phòng khách, đúng ra mà nói là nằm trên tấm thảm cánh hoa hồng.

Anh đi qua, ngồi xếp bằng bên cạnh cô, đem đầu cô gác lên đùi mình.

"Có đói bụng không?"

"Em đói nhưng không muốn ăn trứng ốp lếp nữa." Tối qua ăn ba quả, sáng nay lại ăn ba quả nữa, cô thật sự không muốn ăn thêm trứng chút nào.

Tưởng Mộ Thừa cúi đầu hôn cô một cái: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn, em muốn ăn gì?"

"Tuỳ anh." Chỉ cần là ăn cùng anh.

Sau đó cô hỏi anh sao về muộn như vậy, rõ ràng bảo là 8 giờ về nhưng giờ đã là 9 giờ rồi.

Tưởng Mộ Thừa không nói đến chuyện xảy ra ở biệt thự, liền nói rằng do kẹt xe nên về muộn.

Bọn họ thay quần áo thoải mái rồi mới ra ngoài.

Vừa rồi ở trong nhà hơi tối, Tô Vận không rõ mình mặc đồ màu gì.

Vừa đi vào thang máy cô mới phát hiện, hoá ra cô và Tưởng Mộ Thừa mặc bộ quần áo cùng màu, chính là đồ tình nhân.

Khó trách trước khi ra khỏi nhà Tưởng Mộ Thừa một hai bắt cô phải thay bộ quần áo này.

Nói gì mà ra đường phải mặc đồ vận động thoải mái một chút.

Cô lúc ấy thấy rất phiền, mặc quần áo khác chả nhẽ không ra được đường hay sao.

Hoá ra là muốn cô mặc đồ đôi, đồ đàn ông vòng vo.

Tô Vận hỏi: "Anh mua lúc nào vậy?"

"Đã sớm mua từ lâu rồi."

Từ lúc anh biết cô thích chạy bộ liền mua vài bộ, một ít để ở chỗ này, còn lại thì cất ở tủ quần áo ở biệt thự bên kia.

Bởi vì tâm trạng tốt nên sau khi bước ra khỏi thang máy, Tô Vận cầm tay anh đung đưa, nhảy nhót, còn ngâm nga hát.

Họ bước chậm dưới ánh đèn vàng trên đường, Tô Vận thi thoảng sẽ chạy tung tăng quanh anh một vòng, có khi còn chạy về đằng trước để anh chạy tới bắt cô.

Tưởng Mộ Thừa cười cười nhìn cô, vẫn đi bộ thong thả như cũ mà tới.

Tô Vận bất mãn chạy lại phía anh đá vào chân anh hai cái, sau đó ăn vạ trong ngực anh, rồi làm điệu bộ đẩy anh bước nhanh về đằng trước.

Tưởng Mộ Thừa phát hiện Tô Vận trước mặt anh ngày càng giống một cô gái nhỏ, thật dễ thoả mãn.

Dạo thời gian này cô trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng thường xuyên gây rối vô cớ khiến anh đau đầu.

Nhưng đây mới là cô, cô của 5 năm trước, được Tô Thế Khải và Phó Minh Diễm chiều hư.

Đột nhiên Tô Vận ôm cổ anh: "Anh nghĩ gì thế?"

Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, khoé miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, không đứng đắn: "Suy nghĩ xem tối nay ăn em như thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!