Chương 42: (Vô Đề)

Tưởng Mộ Thừa trước giờ làm việc dứt khoát, trực tiếp, không xen lẫn tình cảm hay sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu.

Hôm nay ngồi tiếp Viên Dĩnh nửa ngày đã là điều hiếm thấy rồi.

Anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắp phải về đưa Tô Vận ăn cơm tối, không có nhiều thời gian ngồi đây lãng phí với Viên Dĩnh,

Anh vào thẳng vấn đề: "Viên Dĩnh, tôi hỏi lại cô một lần nữa, còn cái gì muốn nói không?"

Viên Dĩnh làm vẻ trấn định nhưng giọng nói đã run run: "Có… Có, chính là về việc chuyển nhượng cổ phần của Viên Thị lần này, tôi vẫn luôn mong anh làm như vậy."

Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm cô ta vài giây, chợt cười trào phúng, "Cô còn cố ra vẻ bản lĩnh, thật khiến người ta lau mắt mà nhìn."

Đôi tay đặt trên đùi của Viên Dĩnh không kiềm được co lại, "Anh tư, thật sự tôi không hiểu anh có ý gì."

"À, vậy tôi sẽ nói cho cô biết tôi có ý gì." Tưởng Mộ Thừa híp mắt nhìn cô ta, người phụ nữ này thật đúng là không biết điều.

Anh cũng chẳng có tâm tư cùng cô ta phân tích này nọ đúng sai, nói thẳng: "Cô trăm phương nghìn kế thông qua Hạ Kiều kể cho tôi nghe chuyện quá khứ đen tối của Tô Vận, cho rằng tôi sẽ chia tay cô ấy.

Nhưng làm cô thất vọng rồi, tôi lại không quan tâm chuyện đó nên cô chuyển sang hao tổn tâm tư khiến cho anh hai tôi Tưởng Mộ Bình biết được chuyện này, nghĩ rằng tôi sẽ phải nghe lời anh mình, chia tay Tô Vận.

Nhưng cô lại bị thất vọng lần nữa."

Viên Dĩnh nóng nảy, nói chuyện chưa kịp dùng não, cực lực giải thích: "Đúng là tôi kể cho Hạ Kiều nhưng người nói với bí thư Tưởng đâu phải là tôi."

Ánh mắt của Lâm Việt và Phó Minh Diễm đều dừng lại trên mặt cô ta.

Lúc này Viên Dĩnh mới phát hiện ra mình lỡ mồm, chỉ muốn cắt đứt đầu lưỡi.

Thế nhưng lại bị Tưởng Mộ Thừa nói tiếp.

Anh cười lạnh lùng, "Nếu tôi đoán không sai, nếu không có hôm nay, cô sẽ cho người cố ý phơi bày những tấm ảnh này trước mặt Tô Vận và Phó Minh Diễm, kể hết chuyện quá khứ của cô ấy ra, có ảnh chụp này minh chứng, khẳng định rằng Tô Vận chơi bời truỵ lạc, vì tiền bán đứng chính mình."

Bị biến thành trò đùa trước mặt mối tình đầu, quá khứ đen tối bị phơi bày trần trụi trước mặt mọi người, Tô Vận sẽ thấy thế nào? Anh cũng không dám nghĩ, cho nên chỉ có thể đánh đòn phủ đầu trước.

Những bức ảnh này bị Phó Minh Diễm xem, còn cả bao nhiêu người khác nói ra vào, nếu hôm nay anh không làm kẻ ác, chủ động cho Phó Minh Diễm xem trước thì cô sẽ ra sao?

Đây là điều duy nhất anh có thể bảo vệ cho tự tôn của cô gái nhỏ của mình.

Mặt Viên Dĩnh lúc trắng lúc xanh như bảng màu, vì lời của Tưởng Mộ Thừa, cô ta đã chuẩn bị mấy ngày nay rồi.

Cô ta đã suy nghĩ đến việc đưa ảnh cho Phó Minh Diễm xem trước, không kiềm được vui vẻ khi tưởng tượng đến biểu cảm chấn động của anh, khiến Phó Minh Diễm cảm thấy Tô Vận thấp hèn, về sau không quan tâm đến cô ta (Tô Vận) nữa.

Không nghĩ đến lại bị Tưởng Mộ Thừa nhanh chân đến trước.

Tưởng Mộ Thừa nhìn Lâm Việt, sau đó nhìn Viên Dĩnh nói: "Xong chuyện của Tô Vận, giờ là chuyện của em Tô Vận, Tô Nịnh Nịnh."

Viên Dĩnh môi run run, cô ta muốn nói mà không nói được.

Cô ta lẽ ra nên sớm nghĩ rằng nếu gặp Tưởng Mộ Thừa hôm nay thì nhất định anh ta sẽ không cho mình đường sống.

Lâm Việt nghe đến tên Tô Nịnh Nịnh, giật mình một cái, lập tức thoát khỏi WeChat trên điện thoại, mắt không chớp nhìn Tưởng Mộ Thừa, sợ mình nghe sót một chữ.

Tưởng Mộ Thừa tiếp tục, giọng vẫn lạnh nhạt: "5 năm trước, các người dùng đủ loại thủ đoạn cực đoan, bức Phó Minh Diễm và Tô Vận chia tay, sau đó lo lắng Tô Vận tìm Phó Minh Diễm hàn gắn lại nên các người tìm Tô Nịnh Nịnh, tiêm thuốc phiện vào người cô ấy, khiến cô ấy nghiện ma tuý rồi lôi cô ấy đi làm đủ trò hề, thậm chí là…"

Tưởng Mộ Thừa hít một hơi mới nói tiếp: "Thậm chí là… không mặc quần áo… cơ thể loã lồ, bị các người chụp ảnh quay video lại cầm đi uy hiếp Tô Vận, nói rằng nếu Tô Vận không nghe lời các người, không đi làm tiếp… Thì các người sẽ tung hết những thứ đó lên mạng."

Cho đến hôm nay, rút cuộc anh cũng rõ ràng vì sao lúc trước khi Tô Nịnh Nịnh bị uy hiếp, Tô Vận nguyện ý vì Tô Nịnh Nịnh mà sẵn sàng chịu người ta tát.

Giờ nghĩ đến cô vì Tô Nịnh Nịnh chịu đựng những nhục nhã đó, mấy cái tát đã là gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!