Khi cửa thang máy mở ra, Tưởng Mộ Thừa nghiêng người hỏi Tô Vận: "Em muốn tự đi hay là anh ôm em?"
Đã đi đến đây, Tô Vận cũng không muốn chạy đi, không phải anh muốn chỉnh cô sao? Đúng lúc cô cũng muốn tính sổ với anh.
"Em tự có chân, không dám phiền cậu Tư, sợ ảnh hưởng đến cột sống lão hoá của cậu."
Tưởng Mộ Thừa nhìn cô vài giây, hít một hơi, không muốn so đo với cô.
Đến cửa nhà, Tưởng Mộ Thừa nhập mã vân tay, khóa mở ra, nhưng thay vì đẩy cửa bước vào, anh lại quay đầu nhìn cô.
Tô Vận không khỏi muốn giễu cợt, tựa vào tường kỳ quái nói: " Sao vậy, anh đột nhiên nhớ tới bên trong có người yêu cũ, cho nên không tiện cho em vào?"
Tưởng Mộ Thừa nghe xong cũng không buồn phiền gì, chỉ cần cô không gọi anh là cậu Tư, anh sẽ không tức giận.
Biết cô đang hoảng sợ, nhưng vẫn không phải anh sai, sau khi khẽ thở dài, anh nhìn cô nói: "Tô Vận, em xin lỗi anh trước đi."
Tô Vận cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì.
Tưởng Mộ Thừa buông tay nắm cửa ra, đối mặt với cô, bước vài bước vươn tay ôm cô vào lòng, nói: "Tô Vận, em xin lỗi anh trước đi."
Tô Vận biết chuyện tối nay cô giả làm người yêu của Thẩm Lăng đúng là có hơi quá đáng, nếu là người đàn ông khác có lẽ đã bỏ đi từ lâu.
Mặc dù lúc đó cô cũng bị động, nhưng sau không những không ngầm thừa nhận mà còn hùa với Thẩm Lăng bắt nạt anh.
Nhưng không phải anh cũng quá đáng sao, sao anh không tự nhìn lại mình trước?
Tô Vận ngẩng đầu nhìn anh: "Anh làm em không vui, sao em phải xin lỗi anh? Tưởng Mộ Thừa, anh đang tiêu chuẩn kép đấy!"
Tưởng Mộ Thừa vẫn cố chấp: "Em đừng lo lắng về những người khác, chúng ta sẽ nói sau, chuyện này là em sai, em nên xin lỗi anh."
Tô Vận hỏi lại: "Nếu em không tự nhận lỗi thì sao?"
Tưởng Mộ Thừa vẫn làm mặt lạnh, giọng điệu cũng lạnh lùng như cũ: "Phải xin lỗi."
Tô Vận cứng cổ nhấn mạnh: "Không phải anh cũng sai sao?"
"Anh không nói anh đúng."
Tô Vận cúi đầu, im lặng một lúc rồi lại nhìn anh: "Em xin lỗi." Nói xong, cô xoay người rời đi.
Tưởng Mộ Thừa tiến lên vài bước, kéo cô lại, ôm cô vào lòng.
Tô Vận giống như con thú nhỏ phát điên, nắm đấm của cô như hạt mưa, rơi đầy trên ngực và vai anh.
Chân anh cũng không thoát khỏi bị Tô Vận giẫm nhiều lần.
Tưởng Mộ Thừa chịu đau, vẫn ôm cô, để cô tuỳ ý xả giận.
Tô Vận vừa đánh vừa mắng: "Tưởng Mộ Thừa, anh đúng là đồ khốn nạn! Anh ăn tối dưới ánh nến với người yêu cũ, còn muốn em xin lỗi anh.
Tại sao chứ hả?"
"Anh vẫn là đàn ông sao! Chỉ biết bắt nạt em! Nếu Hạ Kiều tốt như vậy, anh cứ đến với cô ta đi, việc gì cứ phải mập mờ như vậy! Em đúng là đồ ngốc mà!!"
Tưởng Mộ Thừa càng ôm chặt cô, Tô Vận cố thoát ra, cánh tay cô bị đặt lên vai anh, cô không thể dùng sức một chút nào, vì vậy chỉ có thể luồn tay vào tóc anh giật mạnh.
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng mở miệng: "Tô Vận, sao cả trên giường lẫn dưới giường em chỉ có mỗi chiêu này vậy?"
Tô Vận thở hổn hển, kiễng chân lên cắn lên cổ anh một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!