Chương 9: (Vô Đề)

Hắn nhìn tôi, mỉm cười, hồi lâu, tôi quay đầu đi.

Hắn dịu dàng nói: "Chỉ cần em đến, anh đã rất vui rồi."

Tôi chẳng quan tâm, hắn nhìn bên má tôi hỏi: "Ngồi xuống nhé? Hôm qua em cũng vừa sốt."

Tôi vẫn không nói gì, lát sau, hắn lại nói: "Nơi này vẫn giống lúc trước."

Căn phòng yên tĩnh.

Hắn vẫn nhìn tôi, tôi vẫn nhìn chỗ khác.

Tôi từng đến chỗ hắn mấy lần, đều là vào cuối tuần chúng tôi muốn ở bên nhau, hắn tăng ca về trễ nên tôi lái xe đến đón.

Có lần, hắn nói phải mất một lúc nữa mới xong công việc, bảo tôi nằm nghỉ ngơi trên giường phòng nghỉ một lát, đến khi tỉnh dậy, vừa đúng lúc hắn xong việc đẩy cửa đi vào, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn tôi.

Khi đó tôi ngồi dậy, cũng nhìn lại hắn.

Khi đó bầu không khí cực kỳ hòa hợp, không như hiện giờ.

"Lại đây chút nhé?" Hắn ngồi trên giường, vẫn giống khi đó cười hỏi tôi.

Nhưng tôi không còn giống khi đó, tôi không đồng ý, vẫn bất động.

Đến tận giờ, hắn chưa từng thay đổi, có lẽ chỉ mỗi tôi là khác đi.

Là vì nhờ có hắn, tôi nhanh chóng trưởng thành, nhưng hắn không xứng nhận được lời cảm ơn.

Qua một lúc, hắn lên tiếng giải thích tình huống hiện tại: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn đổi địa điểm gặp em ấy mà."

Tôi nhìn sang bên cạnh.

Hắn vẫn mỉm cười, tiếp tục khuyên nhủ: "Lại đây chút đi."

Tôi đứng im. [kuroneko3026]

Không muốn đếm xỉa đến hắn.

Đổi địa điểm thì làm sao, không muốn quan tâm thì vẫn là không muốn quan tâm thôi.

Đừng nghĩ anh sinh bệnh thì có thể dụ tôi đến đó, anh cũng không phải là người nào đấy của tôi.

Bỗng nhiên bóng người trước mắt hơi chuyển động, hắn rút kim tiêm, nhảy xuống giường, thoắt cái bất ngờ ôm lấy tôi.

Tôi còn đang do dự không biết hắn muốn làm gì thì đối phương lên tiếng.

"Hôm qua đã chịu nói với anh câu đầu rồi mà, hôm nay lúc ở nhà cũng có nói chuyện, thế mà sao vẫn cứ phớt lờ anh vậy chứ?" Hắn ôm chặt tôi, ban đầu còn cười cười, đến cuối câu thì trong giọng nói lại nghẹt sự buồn bã.

Tôi quay đầu đi.

Hắn chưa từng nói chuyện khúm núm như thế.

"Nói với anh một câu đi, được không?" Hắn rầu rĩ hỏi, "Hôm qua có nói rồi mà."

Tôi không trả lời, không tìm ra lời nào muốn nói với hắn.

Ngày hôm qua chỉ là muốn đi gọi bác sĩ giúp hắn, cần lên tiếng mà thôi, còn hôm nay vẫn như mọi ngày, tôi không có gì muốn nói.

Hắn ôm tôi một lúc lâu, vuốt tóc tôi, bỗng bật cười: "Không sao, không dằn lòng được than vãn hai câu ấy mà, cũng chỉ có thể than vãn với em. Thật ra chỉ cần nhìn thấy em, anh đã rất vui rồi, chúng ta về nhà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!