Tôi mặc kệ hắn, tẻ nhạt xem cặp đàn ông mặc âu phục ngồi chếch đối diện, nghĩ họ với đồng nghiệp của họ đều thuộc kiểu không thể tự quyết được, phải ngồi ở đây đối diện nhau, tạo nên bầu không khí quỷ quái.
Người phục vụ hỏi bọn họ ăn gì, vì phải giám thị tôi nên họ không rảnh xem món, bèn trả lời là giống với bàn đầu.
Một đống đàn ông chiếm cứ quán ăn chuyên dành cho tình nhân, còn ăn những món giống nhau làm người phục vụ gần như là hoảng hốt chạy trốn khỏi góc khủng bố này.
Những người này vốn vô tội, chỉ là làm việc cho kẻ nắm tiền tài mà thôi, vậy mà anh danh một đời bị hủy sạch rồi.
Tôi đang nhìn chăm chú, ngẩn ngơ suy nghĩ thì bên tai vang lên tiếng cười đáng ghét: "Nhìn họ làm gì?" Còn bị hắn cụng nhẹ lên trán.
Mặt bàn ở đây nhỏ hẹp, dễ cận kề thân thể nhất.
Tôi nhẫn nhịn kích động giơ tay lau trán.
Xung quanh là một đám bảo tiêu oai phong lẫn hùng dũng, còn cực kỳ trung thành với hắn, nhưng bây giờ không thể so với lúc ở trên máy bay, nếu hắn làm gì đó với tôi, chắc chắn sẽ có nhân viên hoặc khách đứng ra can ngăn.
Tuy nhiên theo tình huống như bây giờ, bị can ngăn chắc chắn là người vô tội tôi đây.
Ngồi dưới mái hiên không thể không cúi đầu mà, tôi nghiêng đầu đi, tiếp tục nhìn vệ sĩ.
Thức ăn được bưng lên, tôi ghét hành động thân thiết vừa nãy của tên thần kinh nên không muốn cầm đũa cũng không động vào bát, ngồi rất lâu cũng không nhúc nhích, lại nghiêng đầu nhìn cô nhân viên và khách hàng ở bên kia.
Hắn cười, tiếp theo có một đôi đũa chìa ra từ đối diện, gắp từng món ăn vào trong bát tôi.
Tôi thoáng liếc qua đồ ăn trong bát, lạ thật, lại nhìn kỹ lại, phát hiện tất cả đều là món mới có ở thành phố mà hai tuần trước tôi rời đi.
Quay đầu nhìn kỹ bàn ăn, ba món một canh, đúng là món thường ngày tôi hay ăn nhất lúc còn ở thành phố đó, những cái hắn gắp vào bát đều là phần mà tôi thích ăn ở các món ấy.
"Nào, nếm thử, xem mùi vị có giống với chỗ em ăn không." Hắn đối diện với ánh mắt thoáng liếc nhìn của tôi, cầm đũa lên mỉm cười nhìn tôi, tự gắp ăn trước, bình phẩm: "Cũng được." Rồi đưa đôi đũa khác vào trong tay tôi.
Tôi không muốn đùn đẩy nên cầm bát lên, yên lặng ăn.
Không ngờ mùi vị không khác biệt quá lớn với nơi gốc chế biến, thật hiếm, thông thường món này mà có ở thành phố A thì phải thay đổi gia vị để phù hợp với khẩu vị của người ở đây.
Hắn luôn có thể tìm ra kẽ hở trong lúc tôi ăn để gắp thêm rau cho tôi, hỏi có muốn húp canh không, còn dặn tôi cẩn thận, ăn từ từ, không đủ thì gọi thêm.
Tôi vẫn không đoái hoài đến, bưng bát của mình ăn.
Ăn xong xuôi rời đi, sắc trời vẫn còn sớm, nét mặt hắn nhu hòa, kiên trì hỏi tôi muốn đi dạo đâu đó không.
Tôi không có hứng thú.
Không biết làm thế nào hắn nhận ra được tôi không vui từ trên vẻ mặt cứng nhắc này, căn dặn thủ hạ "Vậy về thôi." xong không xem ai ra gì mà ôm eo tôi lên xe.
Tôi cực kỳ vâng theo để mặc hắn duy trì tư thế ấy, trở về nhà hắn.
Người ta không sợ bị người nhìn thì tôi sợ gì chứ, giờ tôi chẳng còn gì cả.
Vào nhà, hắn dẫn tôi lên quán bar nhỏ ở lầu một, cười tươi nói muốn pha ly rượu tốt cho tiêu hóa để tôi uống.
Tôi không từ chối.
Tôi biết hắn đang có ý đồ gì, trước giờ hễ uống rượu là tôi sẽ say, đặc biệt là loại rượu hỗn hợp pha chế như thế.
Say rồi không khác gì lúc thường, chỉ là trì độn hơn, tiện cho hắn muốn gì làm nấy.
Nhưng mà, chạy xa vậy để tìm quán có món ăn địa phương tôi thích đã đủ làm khó hắn rồi.
Còn chọn ra được các phần tôi thích ăn trong những món ấy, quá là hiếm có khi hắn chịu tiêu tốn quỹ thời gian "Một tấc thời gian một tấc vàng" của mình, suy đoán theo sở thích của tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!