Rửa sạch cái bát cuối cùng bỏ lên kệ bát đũa, tôi nói với hắn: "Anh về đi."
Hắn âu yếm nhìn tôi, không nói gì.
"Muốn tôi lặp lại những lời ở sảnh bệnh viện sao?" Tôi nhìn hắn, thấp giọng hỏi, "Chắc họ cũng thuật lại rõ ràng hết rồi mà."
Nói xong, tôi im lặng, không thuật lại những gì mình đã nói với đám vệ sĩ của hắn lúc trong bệnh viện.
Tôi không muốn nhắc đến những câu đó.
Với tôi, có thể không lặp lại là tốt nhất, đấy không phải thứ làm người ta vui vẻ.
Đối với tôi muốn quên đi quá khứ là thế, mà đối với hắn lần nữa theo đuổi cũng là thế.
Tôi hi vọng hắn có thể tự hiểu ý tôi.
Tôi nghĩ hắn đã sớm hiểu vào lúc tỉnh lại, thuộc hạ chuyển những lời tôi nói trước khi đi, hoặc là trước cả lúc đó.
Chẳng qua là đang giả ngu mà thôi.
Hắn im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn tôi, tôi cũng không nói gì, nhưng nhìn nơi khác chứ không nhìn hắn.
Hắn nhìn một hồi, vẫn không nói, sau đấy thăm dò vươn tay lại, nắm lấy tay tôi.
Nắm được rồi, thần thái trên mặt và động tác trên tay hắn đều mang theo sự cứng rắn kiên nghị.
Tựa như nắm được rồi thì sẽ không buông tay lần nào nữa.
Tay hắn rất ấm.
Nửa năm qua, tôi bắt tay với đủ kiểu người, nữ, nam, có phụ nữ xinh đẹp, cũng có đàn ông khí phách, bàn tay hoặc mềm mại hoặc mạnh mẽ, nhưng không cái nào ấm áp như bàn tay này.
Mỗi khi hắn dùng bàn tay hoặc cơ thể to lớn của mình bảo bọc lấy tay hoặc cơ thể tôi, tôi luôn cảm nhận được hơi ấm xung quanh.
Tôi vẫn rất thích.
Thích của ban đầu, ngây ngô mà mơ hồ; thích của nửa năm trước, pha lẫn giữa đau xót và mềm lòng; nhưng bây giờ và quá khứ không còn giống nhau.
Bây giờ tôi bình yên tĩnh lặng, biết tay hắn ấm áp, biết mình rất thích, nhưng, nhưng mà không còn quá lưu luyến.
Giống như sau trận mưa gió, bắt gặp chiếc lá xanh đáng yêu có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu trên phố, dừng lại ngắm nghía nó xong thì tiếp tục bước đi trên con đường của mình.
Giờ đây tôi trải qua quá nhiều, bắt đầu có cuộc sống và địa vị thuộc về riêng mình, đủ để chèo chống cho bản thân.
Tôi nhìn tay hắn nắm siết tay mình, không phản kháng.
Bây giờ tôi có thể dửng dưng không cần phải nói gì vỗ gạt tay hắn.
Nắm tay tôi rồi, hắn không trả lời câu hỏi "Muốn tôi nói lại những lời ở sảnh bệnh viện", mà chỉ nhìn tôi, dường như không có ý trả lời.
Hắn cứ nhìn cho đến khi tôi cho rằng câu hỏi vừa nãy không quan trọng, thì hắn bất chợt, như thể ấp ủ đã lâu, nói bằng ngữ điệu rõ ràng và kiên định.
Bàn tay đang nắm tay tôi khẽ siết nhẹ, hắn hỏi: "Cho anh một cơ hội nữa nhé?"
Nói xong, ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm như nước.
Như có vật gì đấy ấm áp bao quanh lấy tôi.
Tôi quay đi tránh ánh mắt hắn, chỉ có thể thấy một bên vai mơ hồ của đối phương và vách tường nhà bếp của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!