Chương 19: (Vô Đề)

Tôi ngồi xe taxi, đi dạo một vòng thành phố xa lạ, không thích ở lại đây.

Nhưng vốn cũng không tính ở đây quá lâu.

Đi máy bay, rất dễ dàng tra được nơi ở của tôi tại trạm dừng đầu tiên.

Nên tôi tập trung tìm một nơi để ngủ bù.

Từ lúc sáng thức dậy đến giờ chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi, nhưng hiện tại cực kỳ buồn ngủ.

Mấy tiếng đó là khoảng thời gian căng thẳng nhất từ lúc tôi sinh ra đến nay.

Hai lần trước tiêu tốn tâm lực chạy trốn hắn cũng không thấy mệt mỏi như thế này.

Sự đả kích dữ dội nối đuôi nhau ập vào mặt như bão đổ bộ.

Hậu quả trực tiếp của nó là làm tinh thần tôi yếu ớt, không thể gánh vác, chỉ muốn ngủ.

Tìm một khách sạn trông vừa ý, đặt phòng xong lập tức ngả đầu ngủ.

Gần như mới nằm lên giường là thiếp đi ngay.

Ngủ rất say, nhưng không quá yên ổn.

Lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, phát hiện trong lúc ngủ hình như mình còn phát sốt nhẹ.

Chẳng trách ngủ không được yên ổn.

Từ khi gặp hắn, tôi mới hay bị phát sốt nhẹ không rõ nguyên nhân thế này.

Cũng vài lần rồi.

Lần trước là sau khi hắn bắt về, còn lần đầu là khi dẫn tôi đi bái tế bà nội.

Nhưng lần này, nhiệt độ cơn sốt cao nhất so với các lần kia.

Tỉnh dậy, mặc dù rất mệt nhưng cũng không ngủ lại được.

Vết rách chảy máu nơi ngực luôn thấp thoáng trước mắt tôi.

Đi cùng là sắc mặt tái nhợt, ngón tay nhuốm máu sờ lên mặt, ánh mắt dịu dàng ngóng trông, bóng dáng cố chấp đứng chắn trước người tôi của hắn.

Hình ảnh hắn bạo lực áp chế tôi, vốn dĩ sẽ không phản kháng, xuống giường rồi đè người lên ra sao đã bị sắc xám phủ lên che đậy trong miền ký ức, không còn thấy rõ nữa.

Tôi từng nghĩ rằng chuyện năm ấy là kích thích lớn nhất trong đời mình, dù vùng vẫy cố gắng lãng quên thế nào thì cả đời vẫn sẽ nhớ rõ từng chi tiết.

Nào ngờ sau này còn có sự việc kích thích hơn cả, lấn át chuyện quá khứ làm nó phai mờ trong tâm trí tôi, trở thành một hình ảnh mờ nhạt u ám.

Tôi thích câu nói của một nhân vật trong tiểu thuyết, bộ não con người như một căn gác nhỏ, chỉ có thể cất chứa đồ vật trong mức độ giới hạn, đặt vật mới vào thì vật cũ sẽ bị thay đổi vị trí hoặc bị đẩy ra ngoài. Đúng là không sai.

Tuy nhiên, ngoài chuyện khủng khiếp trong buổi sáng hôm qua có thể làm phai nhạt tất cả ký ức của quá khứ ra, thì những chuyện nhỏ hắn đã làm cũng ngầm có tác dụng khi tôi quên đi quá khứ.

Nếu hắn không bắt tôi về, từ tốn chờ đợi, để tôi và hắn có nhiều thời gian ngẫm nghĩ tiếp xúc, chuyện quá khứ sẽ từ từ bị lãng quên theo thời gian, cộng thêm hành động hắn giao tính mạng có thể lấn át tất cả những chuyện lúc trước, chuyện cũ quá khứ vẫn luôn là một cái dằm trong tim tôi, giờ đây, lòng tôi không còn quá canh cánh về nó nữa.

Hi vọng hắn cũng vậy.

Cuối cùng tôi hoàn toàn tha thứ cho hắn, dù là bị hắn ép bức, nhưng tôi không thể không nói phương thức của đối phương rất hữu hiệu.

Hắn luôn làm việc có hiệu suất nhất, có thể trực tiếp, ngay tại trận thu được hiệu quả hắn muốn, lấy bà nội để uy hiếp buộc tôi đi vào khuôn phép; cũng như hôm qua, lấy tính mạng của mình để đổi sự tha thứ từ tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!