Chương 15: (Vô Đề)

Suốt đường đi tôi bị hắn nắm chặt tay, từ phòng bệnh, thang máy rồi con đường mòn trong bệnh viện, cho đến khi đến cổng bệnh viện.

Ra đường cái, tôi không nhịn nổi nữa, vùng thoát khỏi hắn.

"Suỵt." Đối phương ra hiệu, nắm tay tôi, "Đừng né, vất vả lắm mới có thể nắm tay nhau đi trên đường."

Tôi cau mày.

Trước đây chúng tôi chưa từng nắm tay đi trên đường cái, mà cũng không nghĩ hôm nay sẽ làm vậy.

Đối với những hành vi của hắn ở nơi công cộng, vệ sĩ hay người làm không nói gì là vì bọn họ làm thuê cho hắn, nhưng trên đường, không phải người nào cũng nhìn sắc mặt hắn.

Tôi liếc qua thấy đối phương đang cười nhìn mình, trong mắt mang theo sự hào hứng và đắc ý.

Tôi giật mình, xem chừng hắn.

Vẻ mặt đấy, trước đây thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, khi hắn làm được việc gì đó mà tôi không làm được, nhưng với chuyện cả hai chúng tôi cùng làm mới có lợi thì hắn sẽ không nói mình đã làm gì, chỉ cười như thế với tôi, chờ tôi hỏi.

Bỗng nhiên nhớ đến việc ấy.

Hắn đứng bên cúi đầu cười tươi: "Đang nhìn anh? Nghĩ gì thế?"

Có vẻ như rất vui, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng thêm mấy phần.

Ở quá khứ, hắn cần gì vui sướng chỉ vì được tôi nhìn.

Tôi quay đầu.

Hắn ngang ngược kéo tôi trầm giọng nói: "Nhìn kìa."

Tôi nhìn theo ánh mắt của đối phương, thấy hai người đàn ông, một người bị thương quấn băng vải được người kia đỡ.

Tôi mù mờ, hắn lại nhìn xuống bàn tay đang nắm tay tôi rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười thâm ý, ngón tay khẽ vuốt ve bên má tay tôi.

Tôi vỡ lẽ: Đây là khu vực gần bệnh viện, nếu hai người đi cạnh nhau mà một người bị thương, vậy dù hai người đàn ông nắm tay cũng không thành vấn đề, người ta sẽ chỉ nghĩ là đang đỡ người bệnh, sẽ không suy diễn nhiều.

Tôi sờ sau gáy mình, rồi bất mãn sờ băng vải phía trước.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao thương tích của mình rất nhẹ, căn bản không cần thiết mà đầu bị khoa trương quấn kín băng vải trắng.

Hắn cười, nghiêng ngả trước sau.

Tôi nhìn hắn. [kuroneko3026]

Hắn chắc chắn rằng tôi sẽ cùng ra ngoài, mặc hắn dắt tay, không phản kháng?

Ngay rạng sáng hôm nay, tôi vẫn còn giương cung bạt kiếm với hắn trên đường cái.

Nhưng bây giờ, quả thật tôi không có suy nghĩ phản kháng.

Cũng không biết vì sao.

Có lẽ là vì bị bắt trở về, nhưng không bị làm nhục lần thứ hai; có lẽ là vì nghe thấy câu hắn hỏi tôi có hận hắn không lúc ở đường cái, mà có phần mềm lòng; hay có lẽ là vì tỉnh lại, hắn ngồi ngủ trước giường, cũng không cách ly tôi chỉ vì đã nói muốn đánh hắn; hoặc có lẽ là vì hắn mới giao hẹn thời hạn với tôi, mà tôi quá mệt mỏi vào thời gian trước rồi, bây giờ trong thời hạn này, tôi không muốn khắc nghiệt với bản thân, cũng không muốn giày vò đay nghiến người khác.

Phải gồng người, căng cứng cơ mặt và tim như dây cung suốt cả ngày, lạnh nhạt chống cự với người khác, một ngày hai ngày, ba ngày năm ngày vẫn không thành vấn đề, nhưng tôi đã làm trong một thời gian rất dài.

Mặc dù hắn từng làm ra chuyện tội ác tày trời, tôi sẽ không bao giờ tha thứ; thế nhưng cũng có một vài kỷ niệm đẹp giữa tôi và hắn, là tôi đứng trên đường trong đêm tối bốn bề vắng lặng, đối đầu giằng co với hắn, tuyên bố muốn giết chết hắn; cũng có thể là trên đường cái buổi sáng nhộn nhịp, ít nhất không giãy khỏi bàn tay mà hắn đưa ra.

Thái độ của hắn trong thời gian qua không làm tôi căm hận giống như hai năm trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!