Chương 14: (Vô Đề)

Có kinh nghiệm hai năm trước, tôi biết sống một mình bên ngoài trong cảnh lưu lạc không mấy thoải mái.

Nhưng ngay khoảnh khắc mới lấy được tự do thế này, thì chỉ cần bước thẳng tiến trên đường thôi cũng đã đủ hạnh phúc rồi.

Sau này, dù rằng sẽ phải mai danh ẩn tích như hai năm trước, không thể làm rất nhiều công việc, rất nhiều sự tình, thỉnh thoảng sẽ lo lắng sợ hãi ─── những chuyện này làm người ta không vui nổi nhưng tôi chỉ cần có thể sống một cách tự do tự tại là được.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hắn sẽ từ bỏ tôi, hai năm không đủ thì năm năm, mười năm, hai mươi năm, tôi đều có thể chờ.

Tôi chỉ cần lo chuyện của bản thân, còn đợi được đến lúc đó hay không thật ra cũng không liên quan gì đến tôi, vì đến ngày hắn về với tro bụi, sự tình cũng không còn khó khăn nữa.

Với ý nghĩ đó, những chuyện không vui mà mình có khả năng sẽ gặp phải không là gì cả.

Đi hết đoạn đường phía trước sẽ có thể bắt được xe taxi.

Đây là một con dốc dài thoải xuống, cực dễ đi làm tâm trạng đã thấm mệt và bước chân của tôi ung dung hơn nhiều.

Ánh rạng đông ngay trong tầm mắt.

Ở xa xa, trên con đường khác giao thoa với con đường này xuất hiện bóng dáng taxi.

Tôi bước nhanh xuống dốc, mặc dù biết bây giờ có chạy thục mạng xuống thì cũng không đuổi kịp chiếc taxi đó, nhưng có thể bắt được chiếc khác.

Nhưng trong phút chốc, tôi nhận ra mình không thể bắt được chiếc nào cả.

Vì trên con đường thênh thang vắng vẻ không chỉ có tiếng bước chân của tôi.

Có một nhóm ít nhất phải từ ba chiếc ô tô trở lên gầm rú phóng vọt lên từ phía sau.

Đến khi tôi quay người lại, tổng cộng có năm chiếc.

Sau khi nhìn rõ kiểu dáng của chúng, tôi đứng lại.

Hai trong số chúng đã chạy băng qua tôi và chặn lối đi xuống dốc; hai chiếc khác ngừng lại hai bên trái phải của tôi; chiếc còn lại thì lao xuống từ trên đỉnh dốc, đậu đối diện tôi, từ trên cao nhìn xuống, chòng chọc như hổ đói.

Có người bước ra, là hắn.

Tâm trạng tôi hòa làm một với bóng đêm xung quanh, thăm thẳm tăm tối.

Trong sự bao vây của năm chiếc xe và mười mấy người, trừ khi có pháp lực thông thiên hoặc bản lĩnh của 007, còn không tôi không trốn thoát nổi.

Bọn họ huy động toàn bộ lực lượng nhắm vào mục tiêu, thời gian chỉ vừa nhỉnh hơn ba giờ.

Các dấu hiệu và cả bầu không khí cho thấy họ đến đây có chuẩn bị từ trước.

Có lẽ hắn không hề đi dự tiệc, hoặc là về rất sớm, ngồi trong phòng quản chế với nhóm vệ sĩ, nhìn cách tôi thoát khỏi phòng hắn và chạy ra vườn hoa.

Có lẽ hắn đã phát hiện từ trước là tôi muốn bỏ trốn.

Nói không chừng tất cả hành động đều đã bị hắn biết.

Chợt nhớ gần đây hắn thường hay nhìn mình, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.

Y hệt với ánh mắt hiện giờ.

Tôi sực tỉnh ngộ.

Cứ ngỡ rằng mình lên kế hoạch chạy trốn rất bí mật, nhưng bản thân luôn nằm dưới vây cánh của người khác, lý nào không bị phát hiện cơ chứ.

Là tôi sơ suất. [kuroneko3026]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!