Chương 10: (Vô Đề)

Ban đêm, tôi trợn trắng mắt, nghĩ rất lâu.

Hắn nằm ngủ bên cạnh, rất ấm áp, cảm giác đúng là khác với hai năm cô độc, một mình nằm nghĩ ngợi trên giường.

Không ngờ ngày hôm nay hắn sẽ làm đến nước này.

Mặc dù biết hắn sẽ làm tôi xiêu lòng, nhưng hôm nay lời hắn nói ra, hết lần này đến lần khác nằm ngoài dự đoán của tôi.

Từ trước nay hắn đều sẽ không hạ thấp tư thái như thế, đã gần như là cầu xin.

Liên tục lặp đi lặp lại "Anh yêu em" hoàn toàn không phải chuyện hắn sẽ làm.

Hắn chưa bao giờ để mình yếu thế với bất kỳ ai.

Cho dù hắn làm bất cứ chuyện gì thì vĩnh viễn luôn là vẻ cây ngay không sợ chết đứng, nhàn nhã bình tĩnh, mạnh mẽ ung dung, xem đối phương nhỏ yếu như không.

Tôi nhớ mình đã đi tìm hắn, chất vấn vì sao lại làm thế.

Hắn thú nhận không e dè, nói là hắn cần, công ty của hắn cần.

Thế thì sẽ phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ như thế sao?

Hắn cười, nhìn tôi không đáp.

Tôi ngừng hỏi, cũng tự hiểu những thủ đoạn hắn đã sử dụng vào thời gian trước như ảnh hưởng cổ phiếu, tạo nên dư luận, xúi giục ban quản trị cấp cao, những cái đấy trên thương trường không bị xem là đê tiện, mọi người cũng đều giống thế mà thôi, nếu tôi có năng lực ra sức đánh trả, cũng có khả năng đấu một mất một còn với hắn, thì chưa biết ai thắng ai.

Về phần hắn có được thông tin từ chỗ tôi, cắt đứt mất con đường lui cuối cùng, đó cũng là do chính bản thân tôi nói hắn biết, hơn nữa dù không nói cho hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ tự mình tra được, chỉ là vấn đề thời gian.

Cuối cùng, chỉ một mình tôi sai, điều hành sai lầm, khuyết thiếu ứng đối, còn tự mình làm loạn trận tuyến, không đủ khả năng ứng phó với chèn ép của công ty đối địch.

Tôi nhìn hắn, phẫn nộ trên mặt dần dần tan biến, nhưng thù hận trong lòng lại bốc lên ngùn ngụt, càng lúc càng rực cháy.

Bất kể là người nào làm ra chuyện như thế với tôi, tôi đều có thể cho rằng đấy là điều hiển nhiên họ sẽ làm, duy chỉ mình hắn là không thể.

Hắn là người gần gũi thứ hai với tôi trên cuộc đời này, ngoại trừ bà nội là người gần gũi nhất.

Tôi đã từng ngỡ rằng hắn yêu tôi, tôi cũng vậy, ít nhất là thích hắn.

Đã từng ngỡ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ nói lời yêu, khi đó tôi thiên vị, nghĩ hắn là kiểu người dùng hành động để biểu thị.

Tôi nghĩ dù không nói những lời ấy cũng không quan trọng lắm, tôi nhìn cách hắn đối xử với mình thế nào là được rồi.

Vì hắn, thậm chí tôi còn lo lắng rốt cục có nên kết hôn không, tôi luôn biết rõ chơi thì chơi, nhưng kết hôn thì vẫn phải kết hôn, quyết định một khi lập gia đình rồi sẽ yêu bà xã, thương con mình thật tốt, cũng đâu phải là tôi không thích vợ con đâu.

Bà nội vẫn luôn muốn ôm chắt, không thể để người già thất vọng được.

Vậy nên tôi đã suy nghĩ rất lâu, hao tâm tốn sức một quãng thời gian, không ngờ bỗng nhiên không cần phải phiền muộn vì chuyện này nữa.

Thực tế chứng minh, đó chỉ là mong muốn đơn phương của tôi, nhất chẩm hoàng lương.

(*) Nhất chẩm hoàng lương (hay hoàng lương nhất mộng): Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, Lư Sinh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình làm quan to, gia đình hưng vượng, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết.

Nhưng khi tỉnh dậy mới biết ấy chỉ là một giấc mộng, nồi kê còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

Loại án lệ bị đối thủ đánh bại giống vậy trong giới kinh doanh có rất nhiều, nhưng rất ít người bị bại đến triệt để như tôi, để đối thủ thắng quá hoàn hảo.

Tôi biết đấy là vì hắn ở cạnh tôi quá lâu, chú ý quan sát nhất cử nhất động, phong cách làm việc, mối quan hệ bạn bè của tôi, mà tôi lại không lưu ý đến rắp tâm của hắn.

Tôi hận hắn, cũng hận bản thân mình, lúc mới phát hiện, sự căm hận với hắn mãnh liệt hoành hành như cơn sóng dữ, sau khi lắng xuống thì lại giống như dãy núi, bất động và dằng dặc trong lòng tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!