"Tháng sau bạn của con gái tôi sẽ đến đây ở." Chủ nhà trọ nói, đôi mắt nhìn tôi qua tròng kính lão, vẻ mặt khá kỳ dị, nhưng ông ta luôn mang bộ dạng ấy.
Tôi gật đầu: "Vậy tôi sẽ đi tìm nhà khác."
Trong hai năm qua, tôi đã chuyển chỗ ở rất nhiều, có lúc là chủ động chuyển, có lúc là chủ nhà không cho ở nữa, nên lần này tôi không để tâm mấy.
Rời khỏi chỗ của chủ nhà, trời đã sập tối, tôi lững thững vào bar gần đấy.
Gần đây bắt đầu đi làm, thời gian chi tiêu tương đối nhiều, kiếm tiền lại ít hơn lúc trước, tôi cực có ý thức về nguy cơ, nên đã tận lực giảm thiểu đến những chốn xa xỉ tiêu xài, nhưng nếu đến quán bar ở đường này, ngồi một chút cũng không sao.
Trong quán náo nhiệt đúng như tôi nghĩ, đã lâu lắm rồi không tiếp xúc với nhiều người trong khoảng cách gần như vậy, mặc dù đi trên đường phố cũng đông đúc người, nhưng chỉ là đi thoáng qua.
Tôi tìm một góc yên tĩnh, ngồi xuống uống rượu.
Vừa uống vừa cố nghĩ tiếp theo nên đến thành phố nào, tôi nói với chủ nhà là sẽ đi tìm nhà khác, tựa như tôi vẫn sẽ sống tiếp ở đây, nhưng thật ra mỗi lần chuyển nhà tôi đều chuyển từ thành phố này sang thành phố khác.
Có điều lần này tôi vốn tính ở đây ba tháng, điều kiện ở thành phố này tốt, khí trời được, đồ ăn ngon, giá hàng hóa rẻ, cách thành phố A cũng xa.
À, còn điều nữa, rượu cũng không tệ.
Liên tục uống, tôi chăm chú suy tính đến chuyện không nên thuê nhà ở chỗ khác, cứ tiếp tục ở đây, ở đến khi nào tôi muốn đi mới đi.
Cuối cùng, kết luận là vẫn không nên ở một chỗ quá lâu.
Thật tiếc, nhưng đây cũng là vì kế an toàn.
Dù sao tôi đang lén bị treo thưởng truy nã mà.
Còn phải sống cuộc sống nửa lưu vong thế này bao lâu, tự bản thân tôi cũng không biết.
Ba năm? Năm năm? Mười năm đã đủ chưa? Một người mất tích mười năm cũng có khả năng bị phán định là đã tử vong, bất cứ chuyện gì cũng nên quá thời hạn hiệu lực.
Cũng có thể ngày mai mở báo tài chính kinh tế ra thấy được tin hắn kết hôn, có vậy tôi sẽ lập tức được tự do, tiếp tục ở lại đây.
Chuyện này không phải là không có khả năng.
Hắn nên kết hôn từ lâu rồi.
Uống xong hai ly rượu, tôi vẫn không muốn rời khỏi đây.
Đã quá lâu rồi không thấy tình cảnh người người nhộn nhịp, mặc dù giữa họ với tôi không khác gì với những người lướt qua trên đường, nhưng dẫu sao ở cùng với đám đông thế này, có thể làm cho thân xác đơn độc của tôi nhiễm chút hơi người.
Thỉnh thoảng có người bước đến tiếp chuyện, nam nữ đều có, tôi lịch sự từ chối từng người.
Đối với lời mời muốn tìm thêm người để mọi người cùng náo nhiệt, rất xin lỗi tôi không còn hứng thú với nhóm người cùng cười cười nói nói, hoạt náo tràn trề tinh lực; còn đối với lời mời có ý đồ khác, tôi theo bản năng thấy sợ hãi.
Tuy hiện tại tôi không còn gì cả, tổng tài sản chỉ là số âm, nhưng tôi vẫn sợ.
Uống đến nửa đêm, tôi mới bắt xe về.
Vừa về đến nhà, tôi nhào lên giường, nằm ngủ ngay.
Đầu cực kỳ choáng, chắc chắn đã uống say.
Thế nhưng, lại say một cách rất thỏa mãn, từ tâm cho đến dạ dày, toàn thân lâng lâng mơ màng.
Lâu rồi không thả lòng như này, cũng lâu rồi không lên giường là ngủ ngay.
Tôi vươn tay ôm gối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!