Lục Kích là nghe tiếng chạy vào.
Ban ngày nghe nha hoàn bồi gả nhà họ Ngu nói Vân La một lòng oán giận không hầu hạ chu toàn, Lục Kích mới sai Vân La đưa nước nóng đến phòng phu nhân, ngụ ý để nàng ta hiểu rõ chủ tớ khác biệt, hơn nữa lúc xuống xe nhìn thấy ống quần ống váy Ngu Tiểu Mãn bị bẩn rồi, có lẽ là chạy đi chơi trong cung vô tình quệt phải đâu đó.
Đối với người vợ kém mình mấy tuổi này, Lục Kích trước nay đều một lòng áy náy.
Nàng cũng là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, vốn có thể gả cho một người đàn ông tuổi tác tương đồng, thân thể kiện toàn, sống một cuộc đời sung sướng tự do. Nay không những nội bộ nhà họ Lục lục đục lẫn nhau, nguy cơ ngập đầu, còn phải gánh chịu những lời cười nhạo và chỉ trích chỉ bởi vì hắn, đây là điều Lục Kích không muốn thấy nhất, cũng là lí do hắn không chịu lập gia đình dù trước đó trưởng bối có gây áp lực đến thế nào.
Hiện giờ nếu đã thành hôn, hắn phải có trách nhiệm bảo vệ nàng chu đáo, không thể nói trước hạnh phúc mỹ mãn đến đâu, nhưng ít nhất cũng phải cho nàng một cuộc sống an nhàn, không thiếu ăn không thiếu mặc, không phải lo lắng hãi hùng.
Vì vậy khi nghe thấy tiếng rơi xuống nước bất thường từ trong phòng truyền tới, Lục Kích không kịp nghĩ nhiều, lập tức trượt lên sườn dốc đến trước cửa phòng, chẳng ngờ cửa không đóng chặt, tay vừa chạm đã mở ra, bình phong cũng không dựng dậy, mới đưa mắt đã nhìn thẳng vào chính giữa thùng nước tắm, và cả người ngâm phía bên trong.
Trước khi kịp né đi theo phản xạ, Lục Kích vô tình bắt được hình ảnh kỳ lạ khi Ngu Tiểu Mãn cố gắng che giấu thân thể, sau đó lại nhìn thấy thứ còn kỳ lạ hơn nữa.
Người ngoài đều nói phu nhân nhà hắn có ngoại hình hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng thành, ngay cả Đoàn Hành cảm thấy nàng xuất thân thấp kém không xứng với hắn cũng không thể bắt bẻ điều gì, lúc nghe nói sẽ dẫn nàng cùng vào cung dự tiệc còn tấm tắc: "Cũng tốt, từ giờ mọi người sẽ không lại bịa đặt tướng quân phải cưới một cô gái quê mùa xấu xí cả người toàn mùi cá tanh nữa."
Lại thêm thường ngày chưa từng để tâm, khiến cho Lục Kích quên mất dáng người thon dài và bộ ngực bằng phẳng hơn hẳn những cô gái bình thường khác của "nàng".
Hoá ra không phải nàng, mà là hắn.
Lục Kích bừng tỉnh, của hồi môn sơ sài, lời nói không mang chút ngượng ngùng của một người thiếu nữ, vẻ ngây ngô không hiểu chuyện đời, thái độ không hề ghét bỏ Lục Kích... Như vậy tất cả những điều này, đều có lời giải đáp.
Lục Kích chợt muốn bật cười, nhất thời không biết là buồn cười, hay là thẹn quá thành giận. Ba năm vừa qua hắn học được cách kiềm chế bản thân, học được cách cư xử lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với hành động lừa dối hoang đường coi hắn như trò chơi mà đem ra đùa bỡn, hắn vẫn không sao nhịn được.
Dường như đến lúc này người trước mắt mới hoàn hồn, ngồi phịch vào trong nước, hai tay ôm ngực, hoảng sợ nhìn hắn: "Ta, ta không..."
Không đợi cậu nói xong, Lục Kích đã vịn khung cửa, đổi chiều xe lăn, lách mình rời đi.
Sớm hôm sau, Ngu Tiểu Mãn không nhìn thấy Lục Kích trên bàn ăn sáng.
Mấy ngày hôm nay mặc dù không ngủ chung một phòng, những bữa sáng hai người vẫn cố gắng cùng có mặt, chỉ để sắm vai tương kính như tân, đối phó với những lần kiểm tra bất ngờ từ Lục lão gia. Bây giờ ngay cả chuyện này Lục Kích cũng không buồn để ý nữa, Ngu Tiểu Mãn hoảng loạn vô cùng, bánh bao thích ăn nhất cũng nhai ra vị sáp.
Trước nay chưa bao giờ tìm thấy Lục Kích vào buổi sáng, theo như Ngu Đào dò hỏi, Lục Kích tiếp nhận việc đốc thúc huấn luyện cấm vệ quân, mỗi ngày bất luận trời nắng hay mưa đều sẽ tận tụy trông giữ trước sân luyện võ ngoài thành. Buổi tối trở về phủ là vào thẳng thư phòng, không cho người khác cơ hội gặp gỡ, liên tiếp mấy ngày đều là như vậy.
Hôm nay Ngu Tiểu Mãn không chờ được, ôm một đĩa táo đã gọt chỉnh tề đưa đến thư phòng, nhưng còn chưa chạm được vào cánh cửa, đã bị Đoàn Hành bên ngoài cản lại: "Tướng quân không tiếp khách."
Ngu Tiểu Mãn: "Ta không phải khách."
Đoàn Hành ngay thẳng: "Không quan trọng có phải khách hay không, bất kể người nào cũng không gặp."
Ngu Tiểu Mãn: "Ta không phải người."
Đoàn Hành: "..."
Đầu óc tân nương bị sốt hỏng rồi, Đoàn Hành chỉ đành gọi Vân La và Ngu Đào tới đưa người trở về.
Ngu Đào tưởng cậu sốt thật, cứ lo lắng mãi: "Có chuyện gì thế, hôm qua không cấp thêm chăn bông sao?"
Ngu Tiểu Mãn bị hai người khiêng về phòng, xịu miệng ấm ấm ức ức ngồi bên mép giường, táo đã gọt sẵn cũng chuyển vàng, vào hết bụng Ngu Đào.
"Không phải vừa mới đây vẫn đang tốt đẹp à, đại thiếu gia còn dẫn tiểu thư vào cung mà." Đợi Vân La rời đi, Ngu Đào liền sán lại hỏi han, "Vợ chồng son giận dỗi nhau hở?"
Ngu Tiểu Mãn chầm chậm lắc đầu, rầu rầu nói: "Còn nghiêm trọng hơn là giận dỗi."
Ngu Đào cả kinh: "Sao thế, đại thiếu gia đánh tiểu thư?"
Lục Kích vốn là quan võ, dù chỉ ngồi không thôi thân hình cũng cường tráng hơn Ngu Tiểu Mãn, khí thế lại càng thêm oanh liệt áp người, trong truyền thuyết dân gian, đa số loại đàn ông như vậy đều có đam mê đánh vợ.
Ngu Tiểu Mãn lắc đầu: "Không phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!