Chương 44: (Vô Đề)

Tháng chín đầu thu, cây quế tỏa hương, đại quân giành thắng lợi trong cuộc kháng chiến với quân man di, giành được vạn lượng hoàng kim, tù binh bị giam giữ nhiều vô số kể, Hoàng thượng vui mừng, tự mình mở cổng thành nghênh đón quân thắng trận trở về.

Nghe tin Lục tướng quân không những trở về hoàn hảo không hao tổn gì, mà còn sinh được mụn con vô cùng viên mãn, dân chúng xếp thành hàng hai bên hân hoan chào đón, ai nấy đều rạng rỡ, tiền đồng tung đầy trời.

Trên cổng thành, Hoàng đế đọc xong chiếu thư thăng quan tiến chức cho Lục Kích, bước xuống từng bước trong vòng vây của bách quan, vốn định xem mặt con cái trọng thần một chút, rồi lại ban tên để tỏ long ân, ngờ đâu xuống tới cổng thành ngắm nhìn bốn phía, nào còn thấy bóng dáng cả nhà Lục Kích ra đằng nào nữa?

Đuổi đến tận nhà cũng không gặp được người, thái giám thở hổn hển hổn hển cho người mang đồ ban thưởng vào trong, hỏi chủ tử nhà ngươi đi đâu vậy, người làm nói ra biển rồi, hỏi đi làm gì, đáp rằng đi tránh rét.

Hóa ra trở về kinh thành chẳng qua chỉ là một bước đệm, căn bản không có ý định nán lại lâu dài.

Đặt đồ xuống, ra ngoài, thấy một khoảnh rừng cây bị chặt đi hơn nửa, ở giữa đào một cái hố rõ to, thái giám lấy làm mới lạ: "Lục Tướng quân muốn tự mình dựng cảnh ngay trước cổng nhà?"

"Cũng không phải." Người chỉ huy đào hố nói, "Phu nhân nhà chúng tôi thích nghịch nước, Tướng quân đã sớm sai người đào đất xây hồ, cái này ấy hả, cũng sắp xong rồi, chờ phu nhân trở lại là đã có hồ chơi."

Thái giám quay đầu nhìn về phía trong nhà: "Vậy tiểu chủ tử của các người thì thế nào, mặc kệ thôi sao? Ta thấy là ngay cả chiếc cũi cũng chưa chuẩn bị nữa?"

Người chỉ huy cười nói: "Cái này ngài không biết đó thôi, tiểu chủ tử nhà chúng tôi giống phu nhân, thích ở dưới nước hơn trên bờ đấy nhé!"

Chỉ qua thời gian một hồi trò chuyện, tuấn mã phi nước đại, đã đi được mấy dặm đường về phía đông nam.

Biển cách kinh đô chừng hai trăm dặm, xe ngựa đi đi nghỉ nghỉ, giữa đường đổi ngựa mấy lần từ các trạm ngựa, cuối cùng cũng đến được bờ biển trước buổi tối ngày kế tiếp.

Siết chặt dây cương, tuấn mã cất vó hí dài, Lục Đại Tướng quân mới hôm qua còn tiếp thưởng trước cổng thành nay tung người xuống ngựa, bước đến bên xe ngựa đằng sau vén mành giúp đỡ.

Để giảm bớt hành trang, lần du ngoạn này không mang theo người làm. Đầu tiên là một chiếc lu được tuồn ra từ trong xe ngựa, Lục Kích đón lấy, tạm thời đặt dưới đất, giơ tay lên lần nữa, đỡ được một chiếc tã lót bằng gấm vóc.

Từ xa trông không rõ, lại gần mới thấp thoáng nhìn thấy một khuôn mặt trắng trắng non non, như là bị tiếng sóng biển đánh thức, há miệng to mồm ăn vạ.

Lục Kích rõ ràng đã rất quen tay, dùng tay trái ôm đứa bé vào lòng, dành ra tay phải đỡ người còn trên xe ngựa.

Chỉ thấy một bàn tay trắng ngần đặt lên lòng bàn tay rộng lớn của Lục Kích, thế rồi một người bọc áo choàng chui ra từ sau tấm mành, mượn sức Lục Kích bước xuống xe ngựa, đợi đến khi người này đứng vững, xoay người, mới nhận ra trong ngực cậu cũng ôm một đứa trẻ da mềm thịt béo.

"Chỉ có con mới gào to như vậy." Ngu Tiểu Mãn bóp má nhóc con trong lòng Lục Kích một cái, làm bộ hung dữ, "Còn kêu nữa là không cho con xuống nước vầy với chị đâu."

Đứa bé ba tháng tuổi, lẽ ra không nghe hiểu tiếng người, ai ngờ đứa nhỏ này lại như nghe hiểu được, không kêu loạn nữa, miệng phun bong bóng, chớp cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm cha nó, như muốn chứng minh mình rất nghe lời.

Ngu Tiểu Mãn lại nhéo má bé con trong lòng một cái: "Tiểu Đinh muốn nghịch nước với chị Tiểu Bính, ý chị Tiểu Bính thế nào?"

Bé con Lục Tiểu Bính nằm ngoan cả đường không khóc tiếng nào há miệng "a" một tiếng, chọc cho Ngu Tiểu Mãn nở nụ cười: "Ngoan quá. Đi nào, chúng ta xuống bơi thôi."

"Tiểu Giáp Tiểu Ất sao rồi?" Ngu Tiểu Mãn nhón chân nhảy qua khối đá, nghiêng mình về trước, rơi vào lồng ngực Lục Kích, "Cá sông không giống cá biển, chị Bích Nguyệt nói chỉ có thể cho bọn họ chơi nửa giờ."

Lục Kích nhìn hai con cá quẫy đuôi trong biển, chuyển lời: "Họ nói, "Chúng ta không phải là cá sông như vậy"."

Ngu Tiểu Mãn tưởng tượng ra giọng điệu Tiểu Giáp Tiểu Ất, cười tớn cả mặt mày: "Được rồi, hiếm khi mới có một lần, vậy thì chơi nhiều một chút."

Mặt trời ngả về tây, trên một phiến đá sát biển, Lục Kích đỡ Ngu Tiểu Mãn ngồi vững, lại sửa sang vạt áo bị gió thổi loạn của cậu một chút, sau đó bế con, cúi đầu quan sát: "Vậy thì Tiểu Bính Tiểu Đinh là loại cá gì?"

Hai bé con khi chào đời còn là quả trứng, mà chưa tới một ngày đã hóa hình người rồi, lúc vớt ra khỏi nước gào khóc rung trời, nhìn thế nào cũng không khác trẻ con nhân loại.

Khi ấy Bích Nguyệt cũng cho rằng về sau hai đứa sẽ sống dưới dạng người, ai ngờ mới được mấy ngày, một buổi tối nọ, hai đứa nhóc con kêu mãi không thôi, dỗ ra sao cũng không ngừng được. Ngu Tiểu Mãn tưởng bọn nhỏ không chịu được nóng, mới ôm hai đứa đến gần chậu nước, thế là ùm một tiếng, bé con trắng trắng tròn tròn nhảy tót luôn vào, đuôi còn không túm kịp.

Ngu Tiểu Mãn mở tã lót, ôm Tiểu Bính ra ngoài, cẩn thận thả đứa bé xuống nước. Nước biển chưa chạm đến bàn chân mềm mụp của đứa nhóc, trên tay đã hẫng một cái, cô bé uốn người nhào vào đợt sóng xô đá ngầm, biến thành một chú cá nhỏ màu ngọc bích tự do bơi lội.

"Nhìn hình dáng thì hơi giống cá mú." Ngu Tiểu Mãn đón lấy Tiểu Đinh, tiếp tục cởi tã, "Nhưng dẫu sao cũng là tạp giao mà, chắc hẳn là một loại chưa từng xuất hiện."

Lục Kích gật đầu, hiện giờ không những không bị từ "tạp giao" làm cho bối rối, mà trái lại còn sinh ra đôi phần kiêu ngạo.

Tiểu Đinh cũng là một con cá xanh biếc óng ánh, vừa xuống nước đã lao qua bơi chung với chị, cực kỳ vui sướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!