Chương 34: (Vô Đề)

Ban đêm gió lại nổi lên, ồn ào không nhỏ, thế nhưng Ngu Tiểu Mãn lại ngủ rất say sưa.

Mở mắt thức dậy nhìn thấy bên ngoài trắng xóa, mở cửa sổ gỗ, tuyết rơi trên bệ bay tứ tán, nắng mai nhạt màu chiếu lên mặt tuyết sáng long lanh.

Một ngày trời tuyết xinh đẹp.

Hít sâu vài hơi lạnh thẫm, Ngu Tiểu Mãn liếc nhìn hộp đồ ăn trên bàn, canh bên trong đã tu cạn, bây giờ thấy bát rộng vẫn không nhịn được liếm mép nuốt nước miếng liên hồi.

Phải rửa sạch sẽ còn mang trả người ta.

Nghĩ vậy, Ngu Tiểu Mãn bèn cầm hộp đồ ăn đẩy cửa ra, nắng rơi trên tuyết hắt vào mắt cậu, Ngu Tiểu Mãn nheo mắt một cái, mở mắt nhìn lại đã thấy Lục Kích ôm thanh kiếm đứng dưới tán cây cách đó không xa, dường như cả đêm không hề rời đi.

Đợi hắn đến gần, Ngu Tiểu Mãn mới nhân lúc quan sát được hắn đã đổi áo ngoài, đoán mẩm có lẽ đêm qua đã trở về nhà trọ, mới rốt cuộc an lòng.

Nước giếng trong những ngày tuyết rơi lại ấm hơn bình thường, Ngu Tiểu Mãn treo thùng gỗ múc nước, Lục Kích thả kiếm tiến lên giúp đỡ.

Hai người bốn tay cùng kéo sợi dây thừng, ngón tay vô tình vấp phải nhau, Ngu Tiểu Mãn vội nhấc tay đi, đến khi hoàn hồn mới lại chậm rãi đặt lại chỗ cũ: "Để ta tự làm."

Lục Kích khỏe mạnh, gập tay đôi ba lần đã kéo lên chiếc thùng đầy nước, Ngu Tiểu Mãn tiếp lấy, nói lời cảm ơn, sau đó vén ống tay áo múc nước rửa bát.

Lục Kích lại cầm thanh kiếm, lùi sang một vị trí không gây vướng bận, không nói lời nào, thế nhưng cảm giác tồn tại lại mạnh mẽ đến mức người ta chẳng thể nào ngó lơ cho nổi.

Dựng bát đũa đã rửa sạch lên thành giếng hong khô, Ngu Tiểu Mãn xoa xoa tay đứng dậy, cố tỏ vẻ thuận mồm hỏi thăm: "Ngươi không trở về sao?"

"Trở về đâu?"

"Kinh thành, nhà của ngươi."

Sợ Lục Kích hiểu nhầm ý tứ của mình, Ngu Tiểu Mãn còn bổ sung: "Hẳn là giải quyết những việc kia không dễ dàng? Sợ rằng sau đó sẽ có rất nhiều chuyện bên lề chờ ngươi sắp xếp, ngươi vẫn nên sớm trở về đi thôi."

Đêm hôm ấy khi vừa mới tới nơi này, Ngu Tiểu Mãn cũng đã nói với hắn như vậy, nghe lại lời này sắc mặt Lục Kích tức thì trầm xuống.

"Ta tới đón đệ." Hắn nói, "Đệ không theo ta, sao ta có thể trở về thu xếp?"

Ý tứ của Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn nghĩ mà không thủng.

Cậu tin rằng Lục Kích tới đây lần này là để xác nhận an nguy của cậu, như vậy cũng sẽ được an tâm, hiện giờ thấy hắn còn không chịu rời đi, cậu lại nghĩ chẳng lẽ thế vẫn chưa đủ, muốn mua cả nhà cho cậu, rồi tiện nhìn cậu lấy vợ sinh con yên bề gia thất mới chịu yên lòng?

Ngu Tiểu Mãn rùng mình một cái, nhưng càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý. Chuyện nhà đã ổn định, đã đến lúc lo đại sự cả đời, khả năng là Lục Kích lo sợ sẽ không tiện khai báo với Thẩm Mộ Tuyết, cũng chưa qua được chướng ngại mắc ơn trong lòng.

Nếu Ngu Tiểu Mãn sống tốt thì đã thôi, đây thấy bộ dạng đáng thương đã ăn không đủ no còn bị vợ thợ mộc Tôn bắt nạt... Ngu Tiểu Mãn giơ tay che mặt, nghĩ bụng thế này thì đúng tệ thật.

Để tỏ ra mình không quá thảm, sau buổi trưa hôm ấy, Ngu Tiểu Mãn thay cho mình một chiếc áo bông mới.

Là do chị Bích Nguyệt đưa tới mấy ngày trước, Ngu Tiểu Mãn vẫn luôn không nỡ mặc, vốn định để dành sang đầu năm mới, hiện giờ để trang trí mặt tiền đành phải diện lên trước thời hạn, cổ áo lông nhung bọc lấy khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ của Ngu Tiểu Mãn, vừa bước ra khỏi cửa, đám trẻ con đã đồng loạt sững sờ.

Một đứa bé trai ngơ ngác thốt lên: "Anh Tiểu Mãn xinh đẹp quá."

Cô bé có hai búi tóc bật cười: "Anh Tiểu Mãn là con trai mà, sao có thể dùng chứ "xinh đẹp" được."

"Thế thì... tuấn tú?" Cậu nhóc bụ bẫm nhìn Ngu Tiểu Mãn một cái, rồi lại nhìn Lục Kích một cái, "Lục Tướng quân mới là tuấn tú hiên ngang chứ, anh Tiểu Mãn đúng là xinh đẹp rồi, như là thần tiên giáng trần vậy đó."

Ngu Tiểu Mãn nghe mà xấu hổ, xoay người muốn về nhà, bị Lục Kích giữ cửa không cho vào, còn cố chấp ngoẹo cổ không nhìn mặt hắn.

Lục Kích không biết làm sao, chỉ đành dịu giọng dỗ dành: "Hôm nay trời đẹp, ra ngoài hóng mát một chút."

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Kể cũng lạ, Lục Kích cả ngày bí xị mặt mày, thế mà bọn trẻ con lại rất thích hắn, nhất là mấy đứa bé trai đều mê mẩn thanh kiếm trên tay hắn, nhao nhao đòi hắn dạy mấy chiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!