Chương 33: (Vô Đề)

Ngu Tiểu Mãn hồi lâu không nói gì.

Có lẽ còn chưa thật sự hoàn hồ từ cảnh tượng vừa rồi, cũng có lẽ không biết đáp gì với hắn, cậu ngẩn người nhìn Lục Kích, bất chợt giật mình tỉnh lại, dời mắt, tiếp tục lặng im.

Thợ mộc Tôn đằng kia gào thét tê tâm liệt phế, miệng lưỡi liên tục buông lời thóa mạ, Lục Kích ngại gã ồn ào, tung một chưởng đánh gã ngất xỉu.

Bầu không khí yên tĩnh được khôi phục, mượn ánh trăng treo đỉnh đầu, Lục Kích lẳng lặng nhìn Ngu Tiểu Mãn, hàng mi cong vút in lên con ngươi cậu, Lục Kích tiến lên một bước, muốn nhìn khuôn mặt suốt tháng trời không được gặp gỡ rõ hơn chút ít, nhưng Ngu Tiểu Mãn lại rụt lùi về sau như tột độ kinh hãi.

"Nơi này là nhà ta." Cậu mở miệng hơi gấp, suýt thì bị sặc, "Ngươi đến, đến làm gì?"

Nghe lời này, Lục Kích lại cảm thấy yên lòng.

Còn bằng lòng hỏi thăm, nghĩa là trong lòng đệ ấy vẫn có chỗ cho mình.

"Đến đón đệ." Lục Kích lặp lại một lần, rồi hắn bổ sung, "Việc nhà được xử lý xong xuôi rồi."

Ngu Tiểu Mãn hiểu đại khái, cứng cổ gật đầu, "Chúc mừng."

Lời chúc ấy lọt vào tai Lục Kích nghe lạnh như băng. Hắn biết mình nợ Ngu Tiểu Mãn một lời cam kết, thế nên hắn lại trầm giọng nói: "Về sau không bao giờ khiến đệ phải gặp nguy hiểm nữa."

Ngu Tiểu Mãn khẽ nhíu mày, cảm thấy không hiểu được.

Thế rồi bỗng chốc sáng tỏ, hắng giọng một cái, nói: "Là ta tự nguyện giúp ngươi, ngươi không cần thấy mắc nợ."

Phản ứng quá lạnh nhạt làm Lục Kích trở tay không kịp.

Trên đường thúc ngựa tới nơi này, Lục Kích đã mường tượng rất nhiều giả thiết

---- Ngu Tiểu Mãn của hắn bị đau lòng, có lẽ sẽ oán giận hắn, quở trách hắn, hoặc có lẽ sẽ rơi nước mắt, bất kể ra sao hắn cũng phải dỗ dành, phải nhún nhường hơn lúc rút kiếm mặc người xử phạt, để Ngu Tiểu Mãn trút hết giận hờn.

Vậy nên hắn cũng chưa từng nghĩ hiện giờ phải làm thế nào, Ngu Tiểu Mãn như hoàn toàn không quan tâm, thậm chí không buồn ngẩng đầu nhìn hắn một lần.

Hiếm có khi Lục Kích do dự, quá nhiều lời muốn nói, trái lại không biết nên bày tỏ từ đâu: "Lúc trước... là ta sai rồi."

Ngu Tiểu Mãn nghe vậy lòng chỉ càng chua xót. Điều cậu không muốn chứng kiến nhất chính là Lục Kích cúi đầu trước mặt cậu, giống như lòng tham sinh ra từ danh nghĩa báo ân cuối cùng lại tạo thành nỗi khốn khổ cho Lục Kích.

Cậu rõ ràng chỉ có một ý nguyện, chính là hy vọng Lục Kích được sống vui vẻ.

"Không, không phải lỗi của ngươi." Ngu Tiểu Mãn lắc đầu, "Kẻ xấu là bọn họ, ngươi là người bị hại, hiện giờ chuyện được giải quyết, ngươi mau sớm trở về, sắp đặt tương lai chu toàn."

Mặc dù cách xa đất bắc, thế nhưng cái lạnh của mùa đông ven biển cũng đủ khiến cho thân thể hay ốm vặt của Ngu Tiểu Mãn khó lòng chịu đựng.

Sáng sớm hôm sau, ấy vậy mà lũ trẻ lại không tới quấy rầy, nghe nói trường luyện võ trong thôn có quân đội tới trú đóng, mọi người đều chạy đi nghe ngóng tình hình.

Mở cửa không thấy bên ngoài có người, Ngu Tiểu Mãn thở phào nhẹ nhõm, múc nước rửa sạch vết máu gã lưu manh lưu lại trên cửa tối qua, vừa lau chùi vừa nghĩ bụng không biết có nên vào thôn một chuyến, xem xem gã thế nào hay không.

Dầu gì cũng thuê nhà người ta, làm hỏng bàn tay kiếm kế sinh nhai của người ta, cũng nên bồi thường một chút.

Chỉ là bóng ma tâm lý đêm qua để lại vẫn còn, Ngu Tiểu Mãn nghĩ sau khi trả giá lớn vậy, chắc hẳn thợ mộc Tôn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, một mặt khác lại thấy cẩn thận vẫn hơn, bọc kín bản thân từ trên xuống dưới, hỏi thăm trái phải chọn một lúc thợ mộc Tôn không có nhà, ôm bạc đến nhà gã.

Vợ thợ mộc Tôn đang ở nhà, mở cửa thấy là Ngu Tiểu Mãn, khinh khỉnh trợn trắng mắt, chân chặn giữa cửa không cho vào, nghe cậu nói là tới trả tiền nhà, mới miễn cưỡng lách người để cậu vào trong, ngoài miệng lại cũng chẳng khách sao: "Cuối cùng cũng trả được tiền thuê, xem ra hôm qua gặp được khách sộp đấy nhỉ?"

Ngu Tiểu Mãn vốn xinh đẹp, dù mặc quần áo đàn ông, thì khuôn mặt xuất chúng ấy có đi tới nơi nào vẫn sẽ trở thành đối tượng mà khắp già trẻ gái trai đều ngắm nhìn chăm chú. Nhất là thợ mộc Tôn, mỗi lần thấy cậu đều không dời nổi mắt, nước miếng sắp rớt đến nơi, thèm khát lộ liễu như vậy, dĩ nhiên không có chuyện vợ gã không phát hiện ra.

Thế nên thái độ với Ngu Tiểu Mãn cũng không lấy gì làm khách sáo, lúc nhận tiền còn mỉa tới mỉa lui, khi viết khế đất cũng đếm số bạc vụn hết lần này đến lần khác, chỉ sợ bị Ngu Tiểu Mãn lừa gạt chiếm hời.

Phần lớn thời gian thợ mộc Tôn đều làm việc bên ngoài, còn vợ gã ở nhà bán ít quà vặt. Sáng nay đúng dịp giao hàng, tiểu nhị gánh bột mì vào cửa, đặt đồ xuống nghỉ ngơi một hồi, thấy vợ thợ mộc Tôn đang gảy bàn tính, cười nói: "Hôm nay mở hàng sớm thế, xem ra bạc chữa tay của lão Tôn có chỗ trông cậy rồi."

Ngu Tiểu Mãn nhủ thầm không ổn, đúng như dự đoán, vợ thợ mộc Tôn dừng tính, cất giọng hỏi: "Chữa tay ai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!