Đầu óc ong lên, Ngu Tiểu Mãn nuốt vội một hớp khí, gắng gượng tìm lại âm thanh của mình.
"Vậy huynh còn nhớ hơn tám năm trước huynh đã cứu một con cá ngoài biển đông không?"
Ngu Tiểu Mãn nghĩ, chưa biết chừng huynh ấy vẫn có thể nhận ra mình.
"Ta... chính là con cá ấy."
Vốn định chôn cất chuyện này vĩnh viễn, thế nhưng mối ràng buộc giữa cậu và Lục Kích quá mỏng manh, nói đứt là đứt, nếu không thêm sợi dây liên hệ này, bản thân Ngu Tiểu Mãn cũng không tìm ra lý do nán lại.
Hồi lâu, Lục Kích trả lời: "Ta biết."
Ngu Tiểu Mãn sợ run trong chốc lát, rồi chợt sinh ra một cảm giác bừng tỉnh như đã biết vậy từ lâu.
Lục Kích và Thẩm Hàn Vân là anh em thân thiết, nếu Thẩm Hàn Vân biết được, cớ gì Lục Kích lại không thể đoán ra?
"Vậy, vậy vì sao huynh..."
"Nếu ngươi đến đền ơn, ân tình này đã sớm báo hết." Hiếm khi thấy Lục Kích đoạt lời, "Nếu ngươi còn có ý muốn khác, thứ cho ta không thể cấp cho ngươi."
Ngu Tiểu Mãn đứng chết lặng, đợi đến khi ngộ ra "ý muốn khác" là gì, toàn thân cậu giống như bị tạt một gáo nước lạnh, lạnh toát từ đầu đến chân.
Hết thảy đều do một mình cậu nguyện ý, Lục Kích tiếp nhận chẳng qua là tiếp lấy lòng đền ơn của cậu, mà không phải có tình với cậu.
Thế nên mới không biểu lộ tình cảm, không ước hẹn tương lai.
Đã không có tình, thì còn gì để nói? Đã không đặt cậu vào tương lai, thì làm sao ước hẹn?
Sau cái lạnh thấu xương chính là sự trống rỗng đục khoét trái tim, Ngu Tiểu Mãn đè lên ngực trái, cảm giác có thứ gì rời khỏi cơ thể, đau đớn và sợ hãi bỗng nhiên cuồn cuộn, cậu lùi về sau hai bước, cuối cùng không muốn thất lễ trước mặt Lục Kích, liền vội vàng xoay người rời đi.
Bước chân xiêu vẹo, áo choàng trên vai tuột xuống, nhẹ nhàng rơi ngoài ngưỡng cửa.
Canh tư, lính canh cửa đi vào thông báo, nói rằng phu nhân đã lên xe ngựa an toàn.
(1-3h)
Lục Kích không phản ứng gì, vẫn ngồi bên cửa, ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc áo choàng trong tay.
"Đây là của phu nhân phải không?" Cậu lính nhớ lần trước phu nhân nhà Tướng quân mời ăn mứt quả, vốn rất thiện cảm với vị phu nhân này, "Hay để thuộc hạ trả lại cho phu nhân, xe ngựa chạy chậm, ngựa chiến thúc roi chắc vẫn đuổi kịp thôi."
Lục Kích lại chợt gập ngón tay, nắm chặt áo choàng: "Không cần, ngươi đi làm việc đi."
Cậu lính không rõ tình hình, lấy làm lạ mà gãi gãi đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ hai vị giận dỗi gì nhau?
Lại nhớ sau khi phu nhân rời đi không lâu trong phòng truyền ra tiếng vang rất lớn, lúc này nhìn thấy trên bàn hỗn loạn, một cây bút lông sói chấm mực gãy đôi lăn xuống đất, kéo thành vết mực ngoằn ngoèo, cậu lính không nhịn được kinh hãi, líu lưỡi không cất nên lời.
Sau cùng cũng không có gan nhiều chuyện, cậu lính đành tuân lệnh, khom người lùi ra.
Đi đạp trăng sáng, về hứng sương mai, chân trời đổi thành màu trắng bạc, tiếng vó ngựa cất lên trên sỏi đá, rộn rã vang xa.
Ngõ Cẩm Hoa của buổi bình minh phủ một lớp sương mù ướt lạnh, không biết có phải do không thấy đường, mà lúc xuống xe Ngu Tiểu Mãn loạng choạng một chút, may nhờ Ngu Đào kịp thời đỡ được, mới không bị ngã nhào.
Chạm thấy cánh tay bên dưới xiêm áo mỏng manh run khẽ, Ngu Đào lo lắng hỏi: "Đói bụng rồi sao? Chúng ta vào ăn bát cháo làm ấm người cái đã."
Ngu Tiểu Mãn lắc đầu, nhỏ giọng nói "Không", trở về phòng cởi giày trèo lên giường, buông mành trốn bên trong, Ngu Đào quan tâm cũng không ổn, mặc kệ cũng không xong, bối rối một hồi.
Cuối cùng buổi trưa cũng chịu ra ngoài. Ngu Đào vừa gắp thức ăn cho Ngu Tiểu Mãn, vừa dò hỏi: "Tối qua, gặp Đại thiếu gia rồi?"
Ngu Tiểu Mãn nghiêm túc nhai một đũa rau, đoạn gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!