Chương 28: (Vô Đề)

Ngu Tiểu Mãn có một giấc mơ.

Trong mơ cậu đang bơi tại một vùng biển thẳm sâu và tĩnh lặng, trên không thấy trời dưới không chạm đất.

Cậu bơi rồi lại bơi, bơi cả ngày không gặp được ai cả. Thậm chí cậu cũng không biết mình phải đi đâu, chỉ cứ bơi hết mình về phía trước.

Đột nhiên, tiếng sấm nổ rần trên đỉnh đầu, sóng lớn cuồn cuộn ngoài mặt biển, tàn phá dữ dội, có tiếng người truyền tới từ đằng sau: "Bắt lấy nó, người nó có báu vật!"

Giật nảy mình, Ngu Tiểu Mãn vung đuổi bơi thật nhanh, đám đông cầm đao vác thương đuổi tận giết tận, cậu bỏ trốn không dám quay đầu.

"Thấy chưa, thứ đang phát sáng chính là báu vật!" Có kẻ kích động la lên, "Nhanh lên nhanh lên, sắp đuổi kịp rồi!"

Ngu Tiểu Mãn bị dọa sợ, chạy loạn khắp nơi như ruồi nhặng không đầu. Mãi mới bơi được đến đáy biển, lại bị một nhúm rong biển quấn chặt đuôi cá, Ngu Tiểu Mãn vội vã cúi người gỡ bỏ, mắt vừa ghé, đã chợt trông thấy ngực mình phát sáng.

Nhẹ nhàng giơ tay chạm lên, tia sáng kia nhấp nháy chập chờn theo từng nhịp tim gõ.

Ngay kế bên tim, chắc hẳn là thứ cực kỳ quan trọng..... Là thứ gì đây?

Khi mở mắt choàng tỉnh, Ngu Tiểu Mãn mờ mịt nhìn chòng chọc màn trướng một hồi, lúc xoay người lại lỡ động phải vết thương, không nhịn được mà rên lên một tiếng.

Ngu Đào đợi bên ngoài bình phong, nghe tiếng vội vã chạy vào: "Ui ôi tổ tông của em, tiểu thư có thể nằm cho ngoan ngoãn được không, vết thương sau lưng, thái y dặn không thể nằm ngửa được."

Ngu Tiểu Mãn còn đang mơ màng: "Thái y?"

Ngu Đào nói: "Đúng vậy, Đại thiếu gia mời từ cung tới, đang sắc thuốc bên nhĩ phòng rồi."

Ngu Tiểu Mãn gật đầu, xụ hai vai nằm sấp trên giường, gò má áp lên lớp chăn gấm, thực sự không có sức mà cử động.

Tỉnh giấc uống xong một bát thuốc, cảm giác vết thương đỡ đau hơn nhiều, Ngu Đào dìu Ngu Tiểu Mãn ngồi dậy, bưng bát cháo nóng hôi hổi đến trước mặt cậu, cậu mới sực nhớ ra điều gì, hỏi: "Đại thiếu gia đâu rồi?"

"Hoàng thượng triệu kiến, vào cung rồi." Ngu Đào múc một thìa cháo, thổi thổi, đoạn đưa đến miệng Ngu Tiểu Mãn, "Vì chữa bệnh cho tiểu thư mà cả đêm Đại thiếu gia nôn nóng sai người vào cung mời thái y, có khi là quấy rầy mộng đẹp của Hoàng thượng, giờ vào cung nhận lỗi."

"Huynh ấy không sao chứ?"

"Có thể sao được chứ? Đao là tiểu thư đỡ hộ ngài ấy đấy."

Hết thảy mọi chuyện trước khi hôn mê, chỉ còn lại chút hình ảnh mơ hồ trong đầu Ngu Tiểu Mãn, cậu nhớ Lục Kích ôm cậu, gọi tên cậu chừng mấy tiếng.

Cậu chưa từng nghe Lục Kích gọi tên cậu như thế, dường như rất sợ hãi, tiếng thở dốc trafnd dầy run rẩy.

"Vậy đêm qua..."

Ngu Đào như hiểu cậu muốn hỏi điều gì, đáp thẳng: "Đêm qua Đại thiếu gia canh giữ bên giường, cả đêm không ngủ."

Ngu Tiểu Mãn sáng tỏ.

Chẳng trách cả đêm ngủ ngon, đến khi gần tỉnh giấc lại bỗng mơ thấy ác mộng.

Có lẽ là do mất máu nhiều, cơ thể yếu ớt, giấc ngủ này ngốn hết bảy giờ.

Ngay cả đao được rút đi thế nào Ngu Tiểu Mãn còn chẳng nhớ, bây giờ chỉ động tay một cái là đã ảnh hưởng đến vết thương, đau chỉ là phụ, cái chính là ăn cơm uống nước đều cần người khác mớm, quả thực xấu hổ muốn chết.

Dùng xong bữa trưa, khi Ngu Tiểu Mãn hỏi "Sao Đại thiếu gia còn chưa trở lại" lần thứ năm, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng bước chân.

Thái phu nhân được nha hoàn đỡ, chậm chạp đi tới, thấy Ngu Tiểu Mãn ngồi ngoan ngoãn trên giường, nở nụ cười nói: "Tâm trí toàn là Khải Chi, nào có chỗ cho bà già này dung thân?"

Kéo chiếc ghế mời Thái phu nhân ngồi xuống bên giường, Ngu Tiểu Mãn bị hỏi thăm cặn kẽ tình trạng thân thể. Nghe Ngu Đào kể lại, thái y nói vết thương không sâu, không tổn thương đến nội tạng, Thái phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm mấy tiếng "A Di Đà Phật cầu Bồ Tát phù hộ", đoạn nắm tay Ngu Tiểu Mãn, xoa xoa nắn nắn vẻ đau lòng, làm bộ trách móc: "Đứa nhỏ này sao khờ thế, gặp chuyện nguy hiểm mà còn không mau chạy?"

Ngu Tiểu Mãn trả lời rất đương nhiên: "Cháu mà chạy thì Lục lang phải làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!