Chương 25: (Vô Đề)

Ánh nến rung rinh đỏ, bóng người lồng vào nhau hắt lên cửa sổ, mập mờ không nói rõ, mê luyến khôn cùng.

Ngu Tiểu Mãn còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang quen thói mà kéo tay Lục Kích, quan sát giọt nước mắt nằm trên tay hắn.

Nhìn thôi không đủ, còn ghé lại gần thè lưỡi liếm một cái, mặn, chẳng hơn gì nước mắt bình thường, Ngu Tiểu Mãn thở dài: "Rõ ràng là ban nãy rất buồn mà..."

Tại sao vẫn không chịu đổi thành giao châu?

Hành động này rơi vào mắt Lục Kích, dĩ nhiên chẳng khác nào câu dẫn. Ẩm ướt sót lại trên đầu ngón tay không những không mang đến hơi gió mát mẻ, mà trái lại còn như châm lên một ngọn lửa, hơi nóng xộc vào khiến cho hơi thở loạn nhịp.

Lục Kích gập đốt ngón tay, như muốn tránh né, chỉ là không nhanh bằng người ngồi trên thân hắn.

Ngu Tiểu Mãn lập tức túm được Lục Kích: "Lại tránh?"

Khóe mắt chóp mũi cậu đều còn đỏ, cặp mắt xoe tròn, bộ dạng đáng thương như người bị ăn hiếp đang đòi lời giải thích, tỏ ra hung dữ mà chẳng có chút uy hiếp nào, hệt như con mèo phát giận.

Lục Kích thấy hay, không nhịn được mỉm cười, Ngu Tiểu Mãn nhìn hắn cười một cái là đầu óc nhão nhoét, cả người mềm nhũn, thả tay ra, gục đầu lên vai hắn, rầu rĩ nói: "Huynh nói lần thứ tư, có phải là... còn từng lén lút hôn ta?"

"Không phải." Lục Kích nói, "Hôn quang minh chính đại."

Đầu óc Ngu Tiểu Mãn loạn cào cào, nhưng cũng chẳng ngăn được nỗi xấu hổ của cậu, mặt chôn sâu hơn nữa: "Rõ ràng là hôn trộm, nếu không sao ta lại không nhớ được chứ."

Lục Kích không bác bỏ, chỉ ôm eo cậu kéo vào lòng, khẽ nghiêng đầu, môi chạm lên gò má ướt đẫm của cậu.

"Ngươi là vợ ta, cớ gì ta lại chẳng được hôn?"

Bất tri bất giác, tắm một người bỗng trở thành tắm uyên ương.

Hai người ôm nhau mà hôn, liều mạng trả thẳng một lượt những lần thứ năm thứ sáu thậm chí là thứ bảy.

Phía trên thì hôn đến bừng bừng khí thế, phía khác cũng lại chẳng chịu thua, bàn tay Ngu Tiểu Mãn lần một đường từ ngực Lục Kích đi xuống, kéo đai lưng của hắn, cởi y phục của hắn, khi bị Lục Kích đè bàn tay làm loạn xuống lại còn gân cổ: "Bị ta làm ướt rồi, không thay đồ sẽ lạnh."

Lục Kích cởi áo ngoài khoác lên người Ngu Tiểu Mãn, để vải vóc thấm khô những giọt nước vướng lại. Ngu Tiểu Mãn cố sức vùi mình vào lòng Lục Kích, trong lúc vặn trái xoay phải, trung y cũng xộc xệch, để lộ lồng ngực kiên cố.

Gỡ đai sắc đã run, chạm tay tâm càng rộn.

Bên dưới đã cứng phát điên, cảm nhận được vật kia của Lục Kích chọc lên kẽ hở, Ngu Tiểu Mãn vừa hoảng sợ vừa vui mừng, hoảng là vì chuyện sắp xảy đến, mừng là bởi dù tỉnh táo Lục Kích vẫn động tình với mình, phải chăng điều này có nghĩa là huynh ấy cũng thích mình?

Đây chẳng phải lưỡng tình tương duyệt trong truyện thường nói hay sao?

Tim đập như tiếng sấm, Ngu Tiểu Mãn luống cuống tay chân cởi nốt quần áo không còn dư lại bao nhiêu trên người Lục Kích, thả con quái vật, nhấc mông định ăn nó.

Cuối cùng vẫn là Lục Kích nhịn được, giữ eo không cho cậu ngồi xuống: "Như vậy... sẽ bị thương phải không?"

Nhớ tới cơn đau lần trước, Ngu Tiểu Mãn ngừng động tác. Hồi lâu, gò má trắng nõn bị nhuộm đỏ thấu, nhấc tay đặt bên môi, hàng mi dày như mực khe khẽ vén lên, vừa chậm chạp liếm vừa nhìn Lục Kích.

Lục Kích cũng nhìn cậu, chân mày đọng lại ý cười thoang thoảng, tựa như đang đợi cậu mở lời.

Ngu Tiểu Mãn xấu hổ cả ngày, cơ thể nóng không chịu nổi, cuối cùng không nhịn được, lấy hai ngón tay bị liếm ướt một nửa ra khỏi miệng, nhỏ giọng nói: "Lần trước là huynh liếm, lần này... cũng nên là huynh làm."

Giày vò một trận, cuối cùng cũng ngồi được lên.

Bởi thời gian hơi trễ, hai người đều có chút vội vàng. Ngu Tiểu Mãn ngồi tách chân trên đùi đối phương, đầu gối gập lại gác lên tay vịn xe bốn bánh, cánh tay ôm vai Lục Kích, đột ngột ngồi xuống.

Vật phấn chấn dâng cao vừa vào được cái đầu, cậu đã không chịu được ngẩng cổ, thở hổn hển từng đợt, cơ thể cũng phát run.

Ngồi xuống thêm chút nữa, Ngu Tiểu Mãn lắp bắp hỏi Lục Kích: "Hết chưa?"

Lục Kích cầm tay cậu đi sờ, còn có ít nhất một nửa ở bên ngoài, Ngu Tiểu Mãn cảm thấy căng trướng khó chịu, như bị chém thành hai nửa, sắc mặt lại đỏ ửng, phụng phịu nói: "Ta không nuốt trôi... Sao huynh, sao huynh lớn thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!