Mùa mưa lặng lẽ trôi qua, mấy ngày trời trong kéo dài làm người ta dễ chịu khoan khoái.
Phía bắc kinh thành khí trời đậm chất thu rơi, hôm ấy Ngu Tiểu Mãn và Ngu Đào cùng nhau trải chăn nệm lên giường, thấy cậu nhìn chằm chằm uyên ương trên chăn mà ngẩn người, Ngu Đào bật cười: "Còn chưa tới ban đêm mà Đại thiếu nãi nãi nhà ta đã mơ xuân rồi."
Ngu Tiểu Mãn bị nàng nói cho đỏ mặt: "Chẳng qua là ngưỡng mộ ngón thêu thùa, lát nữa ta cũng muốn thử một chút."
Sau khi dùng cơm trưa, đi tìm một mảnh gấm màu xanh lơ, lồng khung kéo căng, dựa theo hình thêu trên mặt chăn, bắt đầu mô phỏng lại.
Là bởi lòng có tâm sự, thế nên Ngu Tiểu Mãn thêu chẳng mấy bình tâm, hai giờ chỉ thêu được chiếc mỏ chim đỏ rực, Ngu Đào ngồi dưới mái hiên cùng cậu, quyển truyện mới mua đã đọc xong, nhìn tiến độ của cậu mà than ngắn thở dài: "Không phải chỉ là hẹn hò thất tịch thôi sao, hốt hoảng đến vậy ư?"
Ngay cả Ngu Đào cũng đoán được ra cậu mất hồn vì chuyện gì, Ngu Tiểu Mãn bứt rứt hỏi: "Em nói, liệu huynh ấy có đi không?"
Đêm qua chưa chờ được Lục Kích nhận lời, cậu chủ động đoạt lời, hẹn gặp ở nhà nghỉ dưới chân cầu ngoại thành, Lục Kích hồi lâu không nói, trước khi ngủ mới chợt trả lời: "Đến khi đó lại xem."
Cũng như câu trả lời khi Thẩm Mộ Tuyết thành thân, chỉ không biết rằng lần này sẽ lựa chọn như thế nào? Có phải chăng trong lòng Lục Kích đã sớm có câu trả lời?
Ngu Tiểu Mãn không nén được lòng mình.
Cậu cũng không biết Lục Kích có tình với cậu hay không.
"Sao lại không đi?" Người đứng xem không suy nghĩ vòng vo như người trong cuộc, Ngu Đào nhón một miếng mứt kẹo cho vào miệng, "Thưởng hoa ngắm trăng đều cầu có giai nhân làm bạn, mơ tưởng thiết tha của biết bao chàng con trai, phàm là không ngốc, đều sẽ đi thôi."
Nghe vậy, ánh mắt của cậu khẽ mù mờ.
Nếu ta không phải vị giai nhân mà lòng người ao ước thì sao đây?
Ngày hôm ấy Lục Kích chưa từng về phủ.
Căn dặn tên đầy tớ gửi lời nhắn về nhà, rằng việc trong quân đội bận rộn, phải nán lại thêm hai ngày.
Thật sự có chuyện phải làm, nhưng cũng chưa đến mức bận rộn. Giờ lên đèn, Lục Kích khép lại cuốn sách cuối cùng, nhắm mắt nâng tay nhay nhay trán, khi mở mắt, đối diện với ánh nến chập chờn, trong chớp mắt mơ màng, lại tựa như nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn được rải lên ánh sáng nhàn nhạt, cùng với cặp mắt sáng ngời luôn nhìn mình chăm chú.
Không biết hôm nay đệ ấy sẽ đợi đến khi nào, phải chăng sẽ giống như mấy ngày trước, bước tới hành lang bên cửa chính, thấy mình xuống xe ngựa là sẽ nở nụ cười, tung tăng chạy đến tiếp lấy xe lăn từ tay Đoàn Hành, vừa đẩy vừa nói như muốn tranh công: "Thức ăn đã được hâm nóng trong nồi, về nhà là có thể ăn luôn rồi."
Rồi Lục Kích lại nghĩ, ban nãy đã gửi lời về, đệ ấy sẽ hiểu ý ta, sẽ không đợi thêm nữa.
Cầm giá nến đi tới ghế quý phi bên cửa sổ, thi thoảng hắn lại ngủ lại nơi này. Đêm vắng nặng hơi sương, chống người vực dậy, lần nữa nằm xuống, chăn đắp trên người, thế nhưng Lục Kích vẫn cảm thấy còn hơi lạnh.
Khi người nọ nằm kề bên, rõ ràng hai người giữ lễ, không thân cận mấy phần, nhưng lại thấy như nằm bên một bếp lò ấm áp, sương giá ban đêm cũng không còn khó chịu.
Có lẽ là đã quen nghe tiếng thở nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, Lục Kích xoay người, thử tránh thoát những suy nghĩ hoang đường và huyền ảo ấy, có điều vừa khẽ động, đã cảm thấy cánh tay bị kéo lấy, quay đầu nhìn lại, chỉ là tay áo rộng lớn mắc phải tay vịn mà thôi.
Hắn còn tưởng... người kia nắm chặt tay áo hắn, dịu giọng cầu hắn cùng đến chân cầu thả đèn.
Hàng mi khẽ run lên, đôi môi hé mở, một tiếng thở dài biến mất trong đêm dài tĩnh lặng.
Đời người quả là ăn miếng trả miếng, hôm qua vì né tránh mà nói dối, hôm nay đã thật sự có việc bận từ trên trời rơi xuống, bận đến độ cơm còn chẳng có lúc mà ăn.
Đầu tiên là trong cung có chỉ, truyền Lục Kích lập tức gặp mặt, làm cho Đoàn Hành căng thẳng lo lắng mãi, chỉ sợ đến chức quan hiện giờ Lục Kích cũng không giữ được.
Cũng may Hoàng đế còn chưa tới tuổi không rõ thị phi, gọi Lục Kích đến chỉ hỏi mấy câu tình hình dạo này, rồi lại trao đổi với hắn chuyện chiến sự biên ải.
Lục Kích lên chiến trường năm mười sáu tuổi, mười tám đã bước lên vị trí cao, tài năng lãnh đạo không ai phủ nhận, nhìn lướt qua bản đồ địa hình chiến dịch, đã có thể thông suốt ưu thế và thiếu sót hiện giờ của quân ta, vạch ra chiến lược tấn công hiệu quả nhất.
Hoàng đế gật đầu liên tục, sai người ghi chép lại những gì Lục Kích đã nói, đưa về biên ải, sau đó thở dài: "Triều đình đang lúc thiếu người, nếu ái khanh còn có thể lên chiến trường, trẫm hà tất phải cực khổ đến thế."
Lục Kích khom người nói: "Giang sơn ắt có người tài, hạ quan đã không thể trọng dụng, Hoàng thượng ban cho chức quan đảm bảo cuộc sống thường ngày, là đã đủ mãn nguyện rồi."
Trước khi lên xe ngựa, Hoàng đế lại nói: "Ngày nay ngoại trừ biên ải có chút hỗn loạn, còn đâu cũng xem như biển lặng trời yên thiên hạ thái bình, nhà họ Lục trên dưới trung lương, chiến công hiển hách lưu danh thiên cổ, hiện giờ cha ngươi cũng rời khỏi biên ải trở về triều đình, cuộc sống thoải mái như vậy, là điều bao người cầu mà không được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!