Trước kia Ngu Tiểu Mãn ngây thơ cho rằng hoa mắt chóng mặt trời đất quay cuồng chính là say, đến khi sáng nay thức dậy đầu đau như búa bổ, mới hiểu được sự khác nhau giữa say ngà ngà và say bí tỉ.
Nằm thẳng đơ rõ lâu mới giùng giằng bò nổi xuống giường, Ngu Tiểu Mãn cơm cũng chẳng buồn ăn, ngay lập tức bảo Ngu Đào giấu kỹ bầu rượu mơ còn sót lại, không thể tùy tiện lấy bừa ra được nữa.
"Tối qua đã bảo tiểu thư đừng uống rồi mà lại, tiểu thư thì cứ khăng khăng không nghe, cầm chén rượu sống chết không buông cơ." Nhìn điệu bộ đáng thương của cậu, Ngu Đào cười khùng khục, "Giờ biết thế nào là khó chịu rồi chứ?"
Ngu Tiểu Mãn ân hận muốn chết: "Lần sau ta mà còn ương bướng, em cứ choảng ngất ta luôn đi."
Ngu Đào cười chán chê, khoát tay mà nói: "Khỏi, em phải khiêng tiểu thư về thì mệt lắm, mà cũng chẳng khiêng dậy nổi."
"Vậy tối qua ta về phòng thế nào?" Ngu Tiểu Mãn hỏi.
"Đại thiếu gia ôm về."
Ngu Tiểu Mãn kinh ngạc, thì ra lần trước ở thư phòng sau khi này nọ này nọ xong, lại thật sự là Lục Kích ôm cậu lên giường!
Hai chân Lục Kích có tật, đi đứng còn bất tiện, nghĩ đến việc có lẽ là bản thân lại rước thêm phiền cho hắn, Ngu Tiểu Mãn áy náy vô cùng, lúc dùng bữa sáng cũng cố sức mà gắp thức ăn vào bát Lục Kích, bánh bao mình thích nhất cũng nhường cho hắn hết, giục giã: "Vất vả rồi, ăn nhiều một chút!"
"Không vất vả." Lục Kích nói.
Ngu Tiểu Mãn vỗ vỗ túi tiền ngang hông: "Kiếm nhiều bạc như vậy mà, sao mà không vất vả được."
Lục Kích khe khẽ giương môi, không tiếp tục giằng co nói lời khiêm tốn với cậu nữa.
Gần đây Ngu Tiểu Mãn có thói quen đưa Lục Kích ra cửa.
Có lẽ là tin đồn lan đi, hôm nay ánh mắt hướng về phía bọn họ của đám người làm lại có gì đó thay đổi, lúc nhìn Ngu Tiểu Mãn thì vừa hâm mộ vừa khâm phục, lúc ghé sang Lục Kích lại ẩn ẩn chút thổn thức xót thương mơ hồ.
Đặc biệt là những người đầy tớ trai, ra đến cổng, Đoàn Hành nhìn chiếc lạc tử rách nát treo bên thân Lục Kích, rồi lại nhìn túi tiền phồng cộm trên người Ngu Tiểu Mãn, vẻ mặt bi thương cứ như sắp khóc đến nơi.
Ngu Tiểu Mãn nhảy số rất nhanh, bỗng nhiên lấy ra mấy viên bạc vụn từ trong túi tiền: "Trên người vẫn nên giữ ít tiền, nhỡ đâu muốn mua thứ gì."
Đang là thời gian vào triều, ngoài cổng Lục phủ tụ tập một đống người, Lục lão gia mặc quan phục đi qua đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, ho khan hai tiếng, sải bước lên xe ngựa nhanh như một cơn gió.
Đám hạ nhân không ổn định được như vậy, bị cảnh tượng phát tiền tiêu vặt cho tướng công chọc cười, cả đám che miệng cười lén lút, Ngu Tiểu Mãn còn tưởng bọn họ cười mình keo kiệt, lại móc thêm hai thỏi, đưa cho Lục Kích: "Thế này chắc là đủ rồi nhỉ?"
Lục Kích đờ người chốc lát, sau đó nhận lấy, nói: "Đủ rồi, đa tạ phu nhân."
Cũng là gọi phu nhân trước mặt mọi người, nhưng không biết vì sao, lần này Ngu Tiểu Mãn lại nghe mà đỏ tai.
Vừa xoa xoa tai vừa tiễn Lục Kích ra xe ngựa, cuối cùng Ngu Tiểu Mãn cũng không nhịn được: "Tối qua..."
Lục Kích tay chống khung cửa, quay đầu nhìn cậu.
Ngu Tiểu Mãn ấp úng cả ngày, mãi mới vuốt xuôi được lưỡi: "Tối qua, có phải ta... say mèm rồi không?"
Lần trước uống ít, sáng hôm sau còn nhớ ra hôm qua đã làm gì, lần này uống nhiều, những gì đã qua gần như quên sạch. Nghe Ngu Đào nói Lục Kích đưa cậu trở về, cậu liền thoang thoáng có dự cảm bất thường, nghĩ mãi không ra chẳng bằng hỏi ngay cho dứt khoát, vẫn tốt hơn ở nhà nghĩ ngợi vẩn vơ mà kinh hồn táng đảm.
Lục Kích nghe vậy, nghĩ nghĩ chốc lát rồi nói: "Không nhớ nữa?"
Bị hỏi như vậy, Ngu Tiểu Mãn suýt thì ngừng thở, thầm nghĩ thôi xong thôi xong, đoạn tiến lên ghì thấp giọng: "Có phải ta đã hôn... đã có những hành động suồng sã với huynh không?"
Dường như không ngờ cậu sẽ suy đoán như vậy, Lục Kích khẽ nhướng mày: "Suồng sã?"
Ngu Tiểu Mãn từng nhân lúc Lục Kích bị bỏ thuốc mà lớn mật đòi, hôn nay lại ngượng ngùng không ngóc đầu lên được, hai tay giấu sau lưng xoắn bện hết cả lên: "Đúng vậy, táy máy tay chân, có thể còn động miệng..."
Lục Kích khẽ quay mặt, nụ cười ẩn hiện trong làn gió sớm, đến khi lần nữa quay đầu, đã trở lại bộ dạng điềm tĩnh như thường.
Hắn nói: "Ừ, quả thật có chuyện này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!