Chương 21: (Vô Đề)

Đêm nay, Ngu Tiểu Mãn ngủ rất an yên.

Buổi sáng sau khi thức dậy, nhân lúc Lục Kích sang nhĩ phòng rửa mặt, Ngu Tiểu Mãn gấp cẩn thận tờ giấy viết tên hôm qua, giấu sâu trong ngăn tủ, đặt bên dưới bộ xiêm áo mỏng dệt từ tiêu sa.

Lúc Lục Kích quay lại dùng cơm, ánh mắt cứ lởn vởn trên người Ngu Tiểu Mãn, Ngu Tiểu Mãn tưởng là bị phát hiện, cắn đũa nín thở đến đỏ bừng mặt mũi, vừa mới định mở lời khai thật, lại nghe Lục Kích hỏi: "Thân thể đỡ hơn chút nào không?"

Thì ra là hỏi chuyện phát sốt, Ngu Tiểu Mãn thở phào: "Đỡ nhiều rồi, không còn sốt nữa."

Lục Kích gật đầu.

Nhắc tới đây, Ngu Tiểu Mãn mới muộn màng nhớ tới chuyện tân hôn của Thẩm Mộ Tuyết, tối qua khi Lục Kích trở về cậu còn đang mơ màng không để ý, hiện giờ mới chợt giật mình, ấp a ấp úng: "Hôm qua... có phải là Ngu Đào nói ta bị bệnh, gọi huynh trở về không?"

"Không phải." Lục Kích gắp bánh bao vào bát Ngu Tiểu Mãn, "Không còn bận việc, liền cứ vậy trở về."

Ngu Tiểu Mãn nửa tin nửa ngờ, lại bắt đầu cắn đũa, muốn hỏi vì sao hắn không tới uống rượu mừng, chẳng lẽ không muốn gặp Thẩm cô nương hay sao?

Cũng muốn hỏi có phải chăng hắn rất đau buồn, lẽ ra hắn nên được cưỡi ngựa ngẩng đầu đón đệ nhất tài nữ về làm vợ, chứ không phải ngồi trước mặt một con cá ngốc dốt đặc cán mai như bây giờ.

Xoắn xuýt đến tận lúc ăn xong cũng không dám mở lời, Ngu Tiểu Mãn sợ rằng Lục Kích nghe câu hỏi sẽ muộn phiền, mà chính mình nghe câu trả lời cũng đau đớn.

Ỉu xìu tiễn Lục Kích ra ngoài, khi gần đến cửa, Lục Kích lại ngừng chân, quay người nhìn cậu.

"Quên gì sao?" Ngu Tiểu Mãn hỏi.

Lục Kích lắc đầu, vẫn nhìn thẳng cậu: "Liệu rằng tối nay trong nhà có còn cơm ăn?"

Chớp mắt mấy cái, Ngu Tiểu Mãn đột nhiên nhớ ra hôm trước vì để đối phương không biết mình bị ốm, nên đã bảo Ngu Đào gửi lời nhắn nhủ Lục Kích chớ trở về, lấy lý do là nhà không có cơm ăn.

Gò má nóng ran, Ngu Tiểu Mãn bị vạch trần luống cuống đến mức chẳng biết bước chân ra hay thu chân vào, lắp ba lắp bắp mấy từ "Không phải", rồi lại cảm thấy càng bôi càng đen, cuối cùng chỉ đành cúi đầu im lặng.

Vốn tưởng sẽ phải chịu chất vấn một phen, hoặc như tính cách Lục Kích, khả năng cao sẽ chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo rời đi trực tiếp.

Ai ngờ đợi hồi lâu, bên tai lại truyền tới giọng nói không hề mang ý trách cứ của Lục Kích: "Mấy ngày về sau rảnh rỗi, nếu chẳng phiền hà, còn mong có thể để dành nhiều thêm một bát."

Đường đường là Đại thiếu gia Lục phủ, dùng cơm trong nhà lại còn phải kính nhờ phu nhân để phần.

Chẳng hết một buổi trưa, chuyện này đã đồn ra khắp Lục phủ từ trên xuống dưới. Tất cả mọi người đều phao tin Lục Kích bị phu nhân xuất thân làng chài mê hoặc rồi, lúc Ngu Tiểu Mãn đến chỗ Thái phu nhân uống trà, cảm giác vô vàn ánh mắt tụ trên người cậu, suýt thì nhìn cho cậu thành cái rổ.

Một đám quen thói khua môi múa mép thì thầm chế nhạo Lục Đại thiếu gia sợ vợ, đã từng là một Đại tướng quân giết địch vô số trên sa trường, hiện giờ lại lưu lạc tới nỗi sợ vợ không để phần cơm cho mình, quả thật là mất sạch mặt mũi.

Ngu Tiểu Mãn bắt đầu luống cuống.

Cậu không ngại mình bị giễu cợt chê cười, nhưng lại không nghe nổi mọi người châm chọc Lục Kích, thế là bắt đầu nghĩ xem nên làm sáng tỏ chuyện này như thế nào.

Mấy ngày sau, cậu cũng thật sự tìm thấy cơ hội.

Tháng bảy trời chưa hết nóng, chuyện cưới xin của Nhị công tử nhà họ Lục

- Lục Việt được định đoạt, hai nhà bàn nhau chọn ngày lành tháng tốt, để người lớn trong nhà họ Lục mang thiếp canh đến cửa đằng gái, chính thức quyết định cuộc hôn nhân này.

Sự kiện này do người lớn trong nhà xử lý, nhưng có lẽ là thấy Ngu Tiểu Mãn ở nhà mãi cũng buồn, Thái phu nhân liền dẫn cậu cùng đi, nói: "Cháu với Khải Chi hôn nhân mỹ mãn, đi cùng lấy may."

Tuy không biết bên ngoài đồn thổi Lục Kích và cậu cử án tề mi gắn bó keo sơn ra thế nào, nhưng Ngu Tiểu Mãn vẫn vui vẻ làm vật cát tường, sung sướng đi cùng đến nhà họ Lưu, được thiếu nữ nhà họ Lưu chính thức đổi lời gọi là tẩu tẩu, trưa cũng ăn nhiều hơn một bát, ăn kèm với canh rong biển tươi ngon mỹ vị.

Sau bữa trưa, đàn bà phụ nữ trong nhà chuyển ra phòng khách uống trà tán chuyện.

Ngoại trừ mấy người nhà họ Lục, hôm nay nhà họ Lưu cũng có không ít bạn bè anh em cùng tới chung vui, trong đó có các phu nhân, tiểu thư đến từ nhà quan lại hoặc thương nhân, một cậu con trai một thân một mình như Ngu Tiểu Mãn đứng xen giữa các cô gái trẻ phấn phấn son son, ngượng ngùng lúng túng, tìm một góc mà ngồi, đếm ngón tay lặng lẽ đợi thời gian trôi.

Cuộc trò chuyện của các thiếu nữ cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chủ đề, cô nương nhà họ Lưu và các tiểu thư chưa chồng đều xúm lại bàn về chuyện thêu thùa đồ cưới, những người còn lại cũng vui vẻ chia sẻ những cuốn sách tâm đắc gần đây vừa đọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!