Chương 2: (Vô Đề)

Làng họ Ngu cách kinh đô tương đối xa, ngựa khỏe dồn roi cũng phải mất đôi ba ngày, khênh kiệu đi bộ càng mất thời gian hơn gấp bội.

Đội ngũ rước dâu đi đi nghỉ nghỉ, ban ngày khởi hành ban đêm lấy sức, mấy lần Ngu Tiểu Mãn sốt ruột không yên muốn xuống kiệu đi bộ với mọi người, đều bị nhét trở về trong kiệu.

Một vị đại ca trông chừng trai tráng trong đội đưa dâu toàn thân giáp bạc, nghiêm túc nói: "Phu nhân xin cứ ngồi yên, mệt rồi có thể dựa vào gối nghỉ ngơi chốc lát, biết đâu mở mắt ra là đã đến nơi."

Lời nói thoạt nghe cung kính, Ngu Tiểu Mãn lại nghe ra thái độ giễu cợt mơ hồ.

Đêm nay khi nghỉ chân ở lữ quán ngoại ô kinh thành, Ngu Tiểu Mãn tìm được cơ hội trò chuyện mấy lời với Ngu Đào.

Ngu Đào liếc ngược liếc xuôi, chắc chắn bốn bề tĩnh lặng, mới xích lại gần thì thầm bên tai cậu: "Không chỉ là Ngu tiểu thư không bằng lòng gả, mà vị Lục Tướng quân gì đó kia cũng có vẻ cưới bất đắc dĩ mà thôi... Xem ra vị trí Tướng quân phu nhân này cũng không dễ làm."

Ngu tiểu thư ý chỉ Ngu Mộng Liễu, Lục Tướng quân dĩ nhiên chính là ân nhân cứu mạng mà Ngu Tiểu Mãn đã tìm mất mấy năm.

Mấy ngày trên đường, Ngu Tiểu Mãn đã được biết ngọn nguồn câu chuyện từ chỗ bà mối, hoảng sợ ban đầu biến thành cố gắng thay đổi tình hình rồi lại đến tạm thời buông tha, tâm trí khúc khuỷu rối bời, ngay cả suy nghĩ nhân lúc hỗn loạn vắt chân bỏ chạy cũng nảy lên vài lần.

Sau đó nữa lại nghĩ, vất vả mãi mới có một lần cơ hội đến gần người nọ, đánh mất lần này khả năng sẽ chẳng còn lần nữa. Dù sao cũng là đến đền ơn, dùng thân phận gì tiếp cận cũng không cần bối rối.

Thôi thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ có điều những lúc nghe người ngoài gọi cậu là "phu nhân", Ngu Tiểu Mãn vẫn ngượng ngùng một phen.

Giơ tay sờ sờ gò má hầm hập, Ngu Tiểu Mãn không hiểu chuyện đời hỏi: "Vậy thì tại sao còn phải kết hôn nhỉ?"

"Có thể nói là vẫn không thể chống lại được mệnh lệnh của cha mẹ và lời của người làm mai, chẳng phải người làm mối chính là vị Ngu nương nương trong cung kia đó sao? Như vậy chắc chắn Hoàng thượng đã biết chuyện này." Ngu Đào là người lanh lợi, nghe ngóng được mấy câu là có thể suy ra được tám chín phần ngọn nguồn câu chuyện, "Nếu không tuân theo, thể nào cũng phải gánh lấy tội kháng chỉ."

Ngu Tiểu Mãn không khỏi sợ hãi, nhớ lại mấy mẩu truyện dân gian từng nhắc tới gì mà "chém đầu ở ngọ môn", run run nói: "Sẽ, sẽ bị chém đầu ư?"

"Hẳn là vậy." Ngu Đào hù xong lại an ủi một câu, "Nhưng mà tiểu thư đẹp như vậy, dù Tướng quân kia có phát hiện tiểu thư không phải thật, khả năng cũng sẽ suy xét xem có nên vạch trần hay không."

Giao nhân mặt đẹp người đẹp, chẳng qua cả ngày đối mặt với chị Bích Nguyệt nghiêng nước nghiêng thành, Ngu Tiểu Mãn đã sớm quên đi dung mạo của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thúc đền ơn vẫn chiếm ưu thế, Ngu Tiểu Mãn nhắm mắt đưa chân, thôi thì giả làm cô dâu một lần.

"Chẳng qua giọng dày dày như tiểu thư vẫn cần thanh thanh giọng thì hơn." Ngu Đào cho một cục đường rồi lại quăng một cái tát, "Nghe giống một cậu thiếu niên lắm."

Ngu Tiểu Mãn vốn là một cậu thiếu niên lúc này chột dạ ghê gớm, hắng giọng một cái, éo éo: "Được á."

Ngu Đào phụt cười: "Thôi thôi, em có cách này, có thể giúp tiểu thư bóp giọng mềm mềm đi chút, tiểu thư hát theo em này, núi nước Ngô xanh, núi nước Việt xanh..."

Núi nước Ngô xanh, núi nước Việt xanh.

Non xanh đôi bờ đưa đón, chẳng ngờ ly biệt đôi tình.

Kiệu hoa chòng chành trên con đường quanh co tiến vào kinh đô, Ngu Tiểu Mãn ngân nga khúc hát du dương, nhìn xa kia bóng núi trập trùng chìm trong màn đêm dày đặc, nghĩ đến khoảng biển nơi cậu sinh ra và lớn lên đã cách xa mấy trăm dặm, một nỗi phiền muộn từ biệt cố hương chậm chạp sinh ra dưới đáy lòng.

Xuân sắp đến rồi, không biết chị Bích Nguyệt có còn vừa chê nhân gian bẩn thỉu vừa lén lên mặt đất ngắm hoa đào, còn cả mấy đứa trẻ con, đã dạy lâu như vậy, chẳng hay đã học được cách thả diều hay chưa.

Cũng may chuyến đi này không phải là vĩnh biệt, trả hết mối nợ ân tình là có thể trở về chốn cũ.

Ngu Tiểu Mãn xốc tinh thần, rướn cổ nhìn về đằng trước. Không biết có phải ảo giác hay không, dường như cậu đã có thể nhìn thấy cổng thành sừng sững nguy nga, thành thị sầm uất phố đường náo nhiệt, có cả khuôn mặt dịu dàng của người thiếu niên đã từng cứu cậu.

Lên đường từ khi trời chưa sáng tỏ, khi đến kinh thành đã vừa quá giữa trưa.

Lục phủ nằm ở hướng đông nam thành phố, đội rước dâu vào từ cổng phía nam, chẳng mấy chốc đã tới cửa sau Lục phủ.

Tân nương vào phủ, lại không thể đi cửa chính.

Xung quanh yên tĩnh đến bất thường, Ngu Tiểu Mãn vểnh tai, chỉ nghe được mấy tiếng biện luận tranh cãi giữa bà mối và người giữ cửa.

"Dầu gì tiểu thư nhà chúng ta cũng là chính thê của Lục Tướng quân, chạy tới đây từ xa xôi ngàn dặm, ngay cả cửa chính cũng không mở cho vào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!