Chương 17: (Vô Đề)

Đó là một nụ hôn chuồn chuồn nước.

Không hề dây dưa quá lâu, môi chạm vào môi rồi tách ra trong nháy mắt, nhanh đến độ Ngu Tiểu Mãn cho rằng Lục Kích hôn nhầm rồi.

Dù có không nhầm, có lẽ cũng để chặn miệng cậu, làm cho cậu ngồi im không nhúc nhích.

Tâm tư đan chéo vòng vo, thân thể thì lại ngoan ngoãn, Ngu Tiểu Mãn thật sự ngồi trên đùi Lục Kích không nhúc nhích, đợi cho tiếng người dần dần nín bặt, nến trong phòng hoàn toàn tắt hết, lại đợi hồi lâu, mới cắn cắn bờ môi còn dư chút hơi ấm, khẽ nói: "Hành động được rồi."

Lục Kích như còn đang ngẩn người, một lúc sau mới đáp: "Ừ."

Hai người đi tới góc sân, Ngu Tiểu Mãn đẩy Lục Kích tới bên chân tường gần cửa sau, xoay người đang định lẻn vào phòng, Lục Kích kéo cậu: "Để ta đi thôi."

Ngu Tiểu Mãn thấy vậy không ổn: "Ta hành động tiện hơn, huynh ở bên ngoài canh chừng, có gì thì... thì bắt chước tiếng mèo, ta sẽ tìm cách ra ngay lập tức."

Lục Kích không nói.

Cho rằng hắn không biết bắt chước thế nào, Ngu Tiểu Mãn còn làm mẫu: "Giống thế này này, miao-----"

Ngu Tiểu Mãn có giọng nói thiếu niên trong trẻo, lúc cố nhỏ giọng ngân dài lại mềm mềm dính dính, thoạt nghe như đang làm nũng.

Không biết là do bắt chước quá giống hay là quá không giống, mà Lục Kích yên lặng hồi lâu không trả lời, Ngu Tiểu Mãn kêu lại mấy tiếng nữa, giục: "Sao rồi, học được rồi chứ?"

Lục Kích: "... Được rồi."

Thời gian gấp rút, đã chuẩn bị xong xuôi, Ngu Tiểu Mãn xắn tay áo lên đường.

Khởi hành thì gióng trống khua chiêng, hành động lại rón ra rón rén, ngoại trừ lúc đẩy vào cánh cửa gỗ lâu năm không sửa phát ra âm thanh cọt kẹt nho nhỏ, còn đâu thời gian đều gần như không để lộ tiếng động nào.

Trong phòng trừ giường ra còn một hàng tủ thấp, thể loại bí mật như thuốc kích tình nhất định sẽ không để phơi phơi trong ngăn kéo, dựa theo tính toán ban đầu của Ngu Tiểu Mãn, tìm người trước, tìm thuốc sau.

Chỗ ngủ của Vân La ở chính giữa, lục lọi đồ cá nhân của ả tốn kha khá thời gian.

May là gian phòng này cũng không có nơi nào bí mật, chỗ giấu được đồ cũng chỉ có dưới đáy chăn nệm và gối, hôm nay may mắn không tồi, Ngu Tiểu Mãn vừa thò tay xuống đệm, đã tìm được một bao giấy gấp vuông vức, không ngửi ra mùi, mở ra dùng tay bốc thử, bên trong là một chất bột nào đó.

Khả năng cao là thứ này, Ngu Tiểu Mãn hài lòng định rời đi, lại nghĩ thế này thì không phải giúp cô ta thiêu hủy chứng cứ hay sao? Liền ngồi xuống chia cả bao giấy và thuốc bột ra làm hai nửa, một nửa gói kỹ nhét trở về, một nửa cất vào trong túi.

Tiếng ngáy thi nhau vang lên bên tai, đi qua chỗ ngủ của bà vú Thân, Ngu Tiểu Mãn cũng tiện tay lục xuống dưới nệm, không thấy thuốc bột gì, nhưng mò ra được một mảnh giấy, phòng quá tối nên không đọc rõ, dứt khoát cất luôn vào túi mang ra ngoài.

Bởi chuyến đi này cực kỳ thuận lợi, thế nên trên đường về Ngu Tiểu Mãn còn ngâm nga khúc hát, đẩy Lục Kích phi nhanh như bay, chẳng khác nào một chú chim nhỏ sung sướng.

Đi vào phòng thắp đèn, hai người ngồi trước bàn mở đồ ra xem, trên mẩu giấy của bà vú Thân chỉ có độc bốn chữ

----- tùy cơ ứng biến.

Lục Kích lắc đầu, chăm chú nhìn dòng chữ một hồi, ấn đường hơi nhíu lại.

Hai người bàn nhau phân công hợp tác, Ngu Tiểu Mãn giao mẩu giấy cho hắn, bản thân mở nửa túi thuốc bột ra, nhúp một ít lên ngửi, khi chóp mũi gần chạm tới ngón tay, Lục Kích bỗng giơ tay giữ đầu không cho cậu ngửi: "Đừng động."

Ngu Tiểu Mãn như bị trúng lời nguyền bất động, cứng cổ thẳng đơ tại chỗ, chỉ còn lại con ngươi lúng liếng, ngượng ngùng nói: "Không cho động, huynh nói là được rồi mà, không cần... tự mình động thủ."

Nhớ lại tình cảnh tối lửa tắt đèn trong sân, không những động tay mà còn động miệng, bầu không khí giữa hai người thoáng chốc thay đổi, ánh nến hắt lên cửa sổ cũng chập chờn rung động, kiều diễm vô cùng.

"Đêm trước..." Cuối cùng vẫn là Lục Kích mở miệng trước, "Mạo phạm rồi."

Ngày thường hắn cũng chẳng nhiều lời, sợ rằng hai chữ "mạo phạm" này là cách diễn tả sát ý nhất mà hắn tìm ra, hiệu quả như câu nói "đã đắc tội rồi" hôm trước, chỉ là Ngu Tiểu Mãn lại không mừng rỡ nổi.

Trong mắt cậu, chuyện xảy ra đêm nọ không phải mạo phạm, mà do cậu hoàn toàn tự nguyện.

Có lẽ Lục Kích bị bỏ thuốc sẽ không nhớ rõ, thế nhưng Ngu Tiểu Mãn tỉnh táo lại nhớ rõ ràng, bao gồm cả hành vi cháy nhà hôi của thỏa mãn tư dục, phóng đãng cầu hoan ngồi trên thân Lục Kích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!