Chương 15: (Vô Đề)

Lục phủ đông đảo người làm nữ, nhưng lại không có bao nhiêu người được phép tự do đi lại trong sân, thế nên cũng không sao đối chiếu được.

Vân La làm chứng nói rằng, những ngày qua Đại thiếu nãi nãi thường chạy ra ngoài, còn chăm chỉ pha trà cho Đại thiếu gia uống một cách bất bình thường. Có hôm nọ ả đi ngang qua thấy Đại thiếu nãi nãi đổ thêm thứ gì vào chén, chỉ biết đối phương luống cuống chân tay giấu giấu giếm giếm, nhìn qua đã thấy có điều mờ ám.

Lời này được chứng thực bởi bà vú Thân: "Lần trước tôi đi qua bếp cũng thấy Đại thiếu nãi nãi lén lén lút lút đổ thứ gì vào bát canh của Đại thiếu gia, tôi còn nghĩ bình thường canh đều do nha hoàn đưa đến phòng chủ tử, sao nay lại phải phiền Thiếu nãi nãi tự mình động tay vào."

"Ngươi nhìn cho kỹ," Lục Kích trầm giọng, "Là thứ bột này?"

Bà vú Thân rướn cổ nhìn bột trên đất: "Còn có thể là gì khác được chứ, trắng, đựng trong túi vải, chắc hẳn không phải lần đầu tiên làm chuyện này."

Lục Kích và Phùng Mạn Oánh bất hoà đã không phải chuyện bí mật gì trong Lục phủ, nhiều hạ nhân đều biết Phùng Mạn Oánh hay sai người nấu canh cho Đại thiếu gia ra vẻ từ mẫu, mà cho tới bây giờ Lục Kích vẫn chưa từng uống, đồ được mang đến thế nào đều được mang trở về thế đấy, cuối cùng chỉ có thể đổ vào thùng nước vo gạo.

Thế nên đây không được coi là bằng chứng thuyết phục, Lục Kích nén lửa giận, hỏi Ngu Tiểu Mãn: "Là ngươi đổ thuốc này vào chén trà của ta?"

Ngu Tiểu Mãn cúi đầu đứng một góc thư phòng, bị mấy người tố tội cũng không bác bỏ không giải thích, chỉ thẫn thờ nhìn chằm chằm bột trắng rơi trên mặt đất. Nghe tiếng Lục Kích, mới bắt đầu phản ứng, ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu: "Phải, nhưng bột này không..."

Không đợi cậu nói hết, bà vú Thân đã nhảy vào cướp lời: "Còn may Đại thiếu nãi nãi dứt khoát, tiết kiệm thời gian tra hỏi."

Ban nãy Vân La còn có chút sợ sệt, lúc này đã dám đứng thẳng người: "Y như tôi nghĩ vậy, có lẽ Đại thiếu nãi nãi vào phủ mấy tháng không được Đại thiếu gia yêu mến, nên mới nghĩ ra biện pháp này, ai ngờ lại bị chúng tôi nhìn thấy."

Đại thiếu gia và Đại thiếu nãi nãi mới vào cửa không lâu không hòa thuận cũng là việc mọi người đều biết nốt, nhất là khi trước kia hai người còn chẳng muốn chung giường, chuyện Lục lão gia phái người đi trông coi cũng trực tiếp xác nhận điều này.

Hiện giờ nghe Vân La bên người Đại thiếu gia nói, tất cả mọi người mới hiểu được chuyện còn tệ hại hơn so với lời đồn, xem Đại thiếu nãi nãi sốt ruột tìm đến thư phòng, sợ rằng trước kia Đại thiếu gia không chạm vào người nàng dù chỉ một chút.

Tiếng xuýt xoa cất lên tứ phía, người làm từ nơi khác chạy đến nghe chuyện, tất cả đều đặt ánh nhìn cười nhạo khinh miệt lên người vị Đại thiếu nãi nãi không biết xấu hổ này.

Lục Kích cũng nhìn Ngu Tiểu Mãn.

Cậu không mang giày, chân trần đứng trên mặt đất, một bên ống quần cuộn lên nhăn nhúm, để lộ một đoạn cẳng chân trắng gầy. Dịch lên chút nữa, quần áo ăn mặc coi như chỉnh tề, tóc hơi xốc xếch, che khuất nửa khuôn mặt cậu, nhìn không rõ sắc mặt.

Dược tính lúc tới mãnh liệt lúc đi gấp rút, chuyện đêm qua Lục Kích đã không nhớ rõ ràng, lại thêm tận lực không muốn nhớ lại, thế nên cũng coi như thật sự chưa có điều gì xảy ra.

Đoàn Hành vẫn luôn canh giữ bên người Lục Kích hôm qua cũng không ngờ mọi chuyện lại đến nông nỗi này, ban đầu còn bênh vực Ngu Tiểu Mãn, nói rằng hôm qua Đại thiếu nãi nãi chỉ mới đến lúc sau, lại bị Vân La chặn lời: "Đại thiếu nãi nãi đổ thuốc vào trà để ta mang cho Đại thiếu gia trước, sau đó mới giả bộ không liên quan đi tới thư phòng, chứ không trên đời sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được?"

Đoàn Hành vẫn không cho là đúng: "Kể cả vậy cũng đâu thể chứng minh thuốc là do phu nhân cho vào được?"

Vân La bị hắn hỏi đến nghẹn họng, hồi lâu mới nói: "Ý ngươi là lỗi của ta? Hiện giờ tang vật cũng có, lại còn là do đích thân Đại thiếu gia tìm được, vậy thì có gì để bàn nữa chứ, không thì lục soát đi, xem xem trên người ta có loại thuốc hại người này hay không?"

Người làm xung quanh rối rít hùa theo, cho rằng Vân La nói có lý, dù sao bằng chứng cũng rành rành ra đấy.

Vân La được mọi người ủng hộ, tỏ vẻ uất ức, chấm chấm khóe mắt: "Ta hầu hạ bên người Đại thiếu gia ba năm, lòng thành với Đại thiếu gia có trời đất chứng giám, ngươi bêu xấu ta như vậy, ta, ta thà rằng đâm đầu mà chết-----"

Nói đoạn liền chạy về hướng bức tường, bị mọi người vây xem ngăn lại.

"Việc gì ngươi phải khổ vậy chứ, toàn bộ Lục phủ có người nào lại không biết lòng trung thành của ngươi với Đại thiếu gia đâu?" Bà vú Thân cũng đi lên can ả, dáng vẻ đau lòng, xoay người nhìn Lục Kích, "Chuyện này đã coi như lộ rõ chân tướng, Đại thiếu gia xin ngài phân xử, nhiều người nhìn vào như vậy, cũng không thể để cho người bên cạnh lạnh lòng được nha."

Dĩ nhiên Lục Kích hiểu được người bên cạnh trong lời bà ta là chỉ Vân La, cũng biết nên xử lý mọi chuyện thế nào mới có thể chặn miệng quần chúng.

Chẳng qua không biết tại sao, rõ ràng là chuyện hắn căm ghét nhất, đến khi phải quyết định, hắn lại có chút không nhẫn tâm nổi.

Hắn hỏi Ngu Tiểu Mãn một lần cuối: "Thuốc là ngươi đổ vào?"

Nếu Ngu Tiểu Mãn nói không phải, hắn sẽ có lý do tra lại chuyện này một lần nữa.

Là một võ tướng, Lục Kích xưa nay sát phạt quả quyết, gặp chuyện gì cũng không do dự, duy chỉ có lần này hắn rơi vào thế lưỡng nan, một mặt cảm thấy tang chứng vật chứng rõ ràng không còn gì truy cứu thêm được nữa, một mặt lại muốn cho Ngu Tiểu Mãn cơ hội giải thích.

Chuyện gả thay nhìn đã biết là do trưởng thôn Ngu giở trò, Ngu Tiểu Mãn chỉ là người nghe lệnh. Đợi đến khi thoáng tỉnh táo lại, nghĩ đến những chuyện trước đây, bất luận thế nào Lục Kích cũng không nghĩ ra nguyên nhân bỏ thuốc của Ngu Tiểu Mãn, trừ khi Ngu Tiểu Mãn còn điều gì che giấu, trừ khi tính cách thuần khiết kia chỉ đơn giản là một hồi lừa gạt.

Kinh nghiệm ngày trước khiến Lục Kích dựng lên trong lòng một bức tường thành phòng bị vững chắc, hắn không thể tin nổi bất kỳ ai, bất luận là ở bên cạnh hắn bao lâu. Thuộc hạ đi theo hắn nhiều năm hãy còn có thể phản bội hắn, nữa là một người mới quen chỉ được hai tháng cỏn con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!