Uyên ương kề cổ múa, chim trả hợp hoan lồng.
Khi trước Ngu Tiểu Mãn còn chưa hiểu vì sao đồ tân hôn nào cũng chuộng thêu hình uyên ương, một đôi chim béo mập như vậy thì nào có xinh đẹp thướt tha như loài cá bọn họ? Để đến khi vùi đầu vào cổ Lục Kích, mới có thể lĩnh hội cái hay cái đẹp trong đó.
Gò má hai người áp sát, hơi thở triền miên cận kề, mùi hương thanh mát trên người Lục Kích làm Ngu Tiểu Mãn bất giác càng dán lại gần hơn, toàn thân đều dựa vào lòng hắn.
Lục Kích cũng cảm thấy mùi thơm trên người Ngu Tiểu Mãn dễ chịu dịu dàng, những đêm hai người nằm cạnh nhau trên cùng một chiếc giường, hương vị này thoang thoảng trong không khí, khi ấy không cảm giác gì nhiều, hiện giờ có tác dụng của thuốc, Lục Kích không chỉ cảm nhận được sự thoải mái vui vẻ, mà còn thêm cả quyến rũ vạn phần.
Lúc đầu Ngu Tiểu Mãn còn sợ sệt không dám tiến thêm, sợ mình quá nhiệt tình mạo phạm Lục Kích, hành vi dịu dàng, hơi thở cũng tận lực kiềm chế. Chẳng ngờ sự tránh né phảng phất ngượng ngùng e thẹn, còn khiến người ta khó lòng chống cự hơn là trêu ghẹo bên ngoài, cậu bật thốt lên tiếng thở gấp đầy kinh ngạc, bên tai bất chợt có thứ gì mềm mại nóng bỏng áp đến, để rồi ngay sau đó được tiếp xúc với một thứ càng ấm áp hơn. Là Lục Kích đang liếm lên dái tai cậu.
Hơi thở dồn dập nặng nề chứng minh hắn đang chìm xuống tình dục mênh mang, lại thêm từng đợt gặm cắn làm cả người Ngu Tiểu Mãn run lên không ngừng lại được. Cậu biết Lục Kích cuống cuồng, cũng muốn nhanh chóng giải dược tính cho đối phương, chỉ là chuyện giường chiếu cậu chẳng biết nhiều, chỉ biết hai người nên trần truồng đối diện, sau đó tiếp nhận vật dưới thân Lục Kích vào bên trong cơ thể mình.
Chỉ là nơi nọ nhỏ hẹp, làm sao có thể chứa đựng một thứ thô to cường tráng?
Nhích nhích cái mông, Ngu Tiểu Mãn thò tay ra sờ, chỉ trong chốc lát đã vội rụt tay về, rồi lại cắn răng bắt mình thả trở ra.
Không biết có phải do dùng thuốc hay không, mà vật dưới thân Lục Kích một bàn tay của cậu cũng không bao trọn được, ấy là còn chưa nói đến chiều dài nọ, Ngu Tiểu Mãn nuốt nước miếng, thầm nghĩ thứ này mà thả rông vào trong cơ thể, chỉ sợ sẽ đâm xuyên bụng mình.
Sợ thì sợ, giải dược tính vẫn là việc cần làm. Ngu Tiểu Mãn nhắm mắt đưa chân, cởi cả dây lưng lẫn tiết khố Lục Kích, khi dương v*t thoát khỏi ràng buộc của vải vóc mà nảy lên, nhiệt độ của nó suýt thì làm bỏng tay Ngu Tiểu Mãn.
Thoát đi lớp cản trở, đồ của Lục Kích còn to hơn khi tận mắt chứng kiến, Ngu Tiểu Mãn trợn tròn hai mắt: "Sao lại lớn đến vậy..."
So sánh với thân cây cương rồi mà vẫn nhỏ nhắn bé xinh của mình, Ngu Tiểu Mãn vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, nhỏ giọng thì thầm: "Chờ lát nữa, nhớ nhẹ một chút nha."
Thầm nghĩ phải nuốt vật này vào bên trong thân thể, bất chấp nhét vào sợ rằng không được, Ngu Tiểu Mãn ngậm hai ngón tay vào miệng, định dùng để thấm ướt ổ nhỏ đằng sau.
Cậu liếm rất nghiêm túc, không ngờ bị Lục Kích nhìn thấy, cũng ghé lại gần đòi liếm, Ngu Tiểu Mãn có thịt buồn toàn thân, bị Lục Kích nắm cổ tay, liếm từ ngón giữa đến lòng bàn tay, chỉ thấy cười không nổi, hình ảnh này giống như giấc mộng, Lục lang không những không ngại, mà còn thân mật với mình đến thế.
Cũng chỉ khi mượn dược tính thuốc, mới có thể chứng kiến cảnh tượng này.
Thấy đôi mắt Lục Kích đã thất thần không rõ, Ngu Tiểu Mãn lòng đầy chua xót, một tay nhẹ nhàng đẩy hắn, ngón tay lướt qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, nói: "Hay là để ta đi."
Cậu nhấc chân trèo xuống, cúi người nửa quỳ trước người hắn, vén vạt áo bên ngoài, hai tay đỡ lấy thân cây ngóc đầu đứng thẳng, mặt vừa định sáp lại gần, bả vai bỗng bị đôi tay run rẩy ghì lấy.
Ngu Tiểu Mãn không đành lòng nhìn hắn khó chịu, ngẩng đầu trấn an: "Không giải dược tính sẽ gây hại đến sức khỏe, Lục lang đừng sợ, chỉ cần coi như một giấc mơ, qua tối nay rồi hãy hoàn toàn... quên hết, được không?"
Dường như bị cặp mắt ướt át ngậm nước mê hoặc lấy, Lục Kích chậm rãi thả lỏng khớp xương căng chặt, Ngu Tiểu Mãn sợ hắn tỉnh táo rồi sẽ lại đổi ý, liền vội ngả người về trước, há miệng liếm một cái.
Tiếng rên rỉ không thể kiềm chế vang lên bên tai, vốn dĩ định bụng liếm nơi này có lẽ sẽ tiến vào dễ hơn, chẳng ngờ lại có thể làm cho Lục Kích thoải mái, hắn nhắm nghiền hai mắt, hé mở bờ môi run lẩy bẩy, một giọt mồ hôi trên trán lăn dọc theo xương quai hàm, nhỏ lên mặt Ngu Tiểu Mãn, tựa như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khiến cho thân thể Ngu Tiểu Mãn nhanh chóng bừng lên.
Đôi môi ấm áp càng thêm hòa quyện, vẻ mặt cậu cũng dần trở nên chìm đắm, ôm lấy vật cứng liếm từ dưới lên, lúc lại dùng miệng ngậm chóp mũ mút nhẹ, để cho vật kia càng căng phồng, càng cháy bỏng.
Có lẽ kỹ thuật chưa tốt, rốt cuộc vẫn không hút ra thứ gì, Ngu Tiểu Mãn mệt mỏi suýt thì không trụ vững, chống người đứng lên chân mềm oặt, thuận cho Lục Kích tiếp cậu vào lòng, trở lại tư thế ngồi trên người hắn.
Lúc này Lục Kích đã gần như vô ý thức, Ngu Tiểu Mãn giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngày thường chẳng phải đoan chính lắm sao, xem xem lúc này nôn nóng thế nào... Được rồi, cho huynh dễ chịu ngay thôi."
Cậu không nỡ để Lục Kích phải chờ, một tay vịn vai Lục Kích, một tay giữ dương v*t bên dưới, nhấc mông ngồi xuống. Nhưng mà da cậu trơn mướt, đầu kia lại vừa được làm ướt, chóp mũ lớn chừng quả trứng gà trượt tới trượt lui, mãi không ngồi vào chỗ.
Ngu Tiểu Mãn vốn đã không thích ngồi tách chân, giữ cả buổi cơ đùi đều nhức mỏi, hơi thở như lan, gõ nhẹ lên vai Lục Kích: "Huynh cũng động một chút đi chứ... A!"
Ai ngờ lúc này Lục Kích lại tiếp thu ý kiến nhanh như vậy, Ngu Tiểu Mãn còn chưa nói hết, hắn đã dùng hai tay đỡ cánh mông đối phương, nâng Ngu Tiểu Mãn lên cao một chút, dương v*t nhắm thẳng khe lõm giữa kẽ hở, đoạn lập tức buông tay, làm cho cả người Ngu Tiểu Mãn rơi xuống nặng nề, huyệt nhỏ mềm mềm nuốt trực tiếp hơn nửa thân cây xù xì trong chớp mắt.
"A... sâu quá..."
Ngu Tiểu Mãn nghển cổ thở dốc một hơi, muốn chống người dậy nhả vật kia ra một chút, lại Lục Kích ghì chặt eo, chế trụ phía trên không cho nhúc nhích.
Tiếp đó là một cơn chấn động dồn dập mạnh mẽ, Lục Kích một tay nắm eo một tay giữ mông cậu, dùng lực cánh tay nhấc Ngu Tiểu Mãn lên xuống trập trùng, chỉ có thể bám vào cột trụ trượt tới trượt lui, tốc độ gió táp mưa sa, khiến cho Ngu Tiểu Mãn cả kinh ôm chặt lấy cổ hắn, chỉ sợ trong cơn rung động sẽ bị văng ra.
Vật của Lục Kích rất oai hùng, chỉ mới đi vào không thôi, đường hầm nhỏ hẹp đã bị kéo mở, làm Ngu Tiểu Mãn đau đớn không dứt, chỉ thấy bắp chân cậu căng thẳng, ngón chân nõn nà co quắp, hàm răng suýt thì cắn rách bờ môi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!