Ngày qua ngày nước chảy mây trôi, bước vào đầu hạ, kinh thành mưa nhiều, nghĩ bụng lúc này đúng đợt ngày mùa, có là thôn Ngu sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh cá thì cũng dành ra mấy ngày thu hoạch lúa mì, Ngu Tiểu Mãn ngồi giữa chốn nhà cao cửa rộng, hiếm có khi sinh lòng nhung nhớ cố hương.
Mà phần mong đợi chiếm phần nhiều, tiết tiểu mãn sắp tới, chớp mắt đã được tám năm kể từ ngày được Lục Kích cứu mạng, Ngu Tiểu Mãn luôn quên sinh nhật chính mình, nhưng ngày này thì chưa bao giờ quên cả, gần đây cứ được dịp rảnh rỗi là sẽ vùi đầu dệt vải, còn đan thêm cả mấy chiếc lạc tử nữa.
Dĩ nhiên địa vị không thể so được với chiếc lạc tử hoa mơ treo trên chuôi kiếm, thế nhưng khăn tay, đai lưng, hay chiếc quạt này nọ, hẳn là có thể hy vọng một chút phải không?
Thế nên Ngu Tiểu Mãn càng thêm gấp gáp, định bụng làm liền mấy chiếc màu sắc kiểu dáng bất đồng, tin chắc sẽ được một cái làm Lục Kích ưa chuộng.
Có lẽ vào hạ nơi nào cũng bận, đã nhiều ngày Lục Kích không về nhà trước khi trời tối, ban đêm cũng rất hiếm khi qua phòng ngủ, đi thư phòng tìm người, Đoàn Hành cản trước cửa luôn báo một câu: "Tướng quân có việc công cần xử lý, không thể quấy rầy."
Mấy lần như vậy, nói không mất mát chắc chắn là nói dối.
Cũng may Ngu Tiểu Mãn vẫn còn chỗ để đi, ban ngày đến hồ tìm hai con cá chép nói chuyện, chuyển lời cho chị Bích Nguyệt, rồi lại tán dóc trên trời dưới bể, cứ vậy cũng qua được mấy giờ.
Chủ đề hôm nay là hóa thân thành người như thế nào, nửa người Ngu Tiểu Mãn còn ở trên mặt nước, chiếc đuôi xanh biếc quẫy lên một chuỗi giọt li ti: "Trước năm mười ba tuổi ta vẫn là con cá, hóa ra nửa thân người thêm mấy năm rồi mới biến thành hai chân."
Rõ ràng là chúng cá chép hoài nghi nhiều hơn là tò mò với trạng thái nửa người nửa cá của cậu, hỏi cậu có phải giao nhân xưng bá đại dương, tranh đấu quyết liệt với loài người, giống như lời kể trong truyền thuyết hay không, Ngu Tiểu Mãn nghe mà ghét bỏ: "Chuyện này từ thuở nào rồi? Từ lúc ta có ý thức loại chuyện này đã lỗi thời rồi."
Dưới sự hào hứng của cá chép nhỏ hiếu học, Ngu Tiểu Mãn hắng giọng: "Hiện giờ dưới đáy biển thích nghe chuyện trả ơn cơ, ví dụ như tám năm trước..."
Câu chuyện đại công tử nhà học Lục đưa con cá con mắc cạn trở về biển cả, hai con cá chép đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, lỗ tai cũng mọc cả kén, lập tức bơi tới bơi lui tỏ ý bất mãn, bảo Ngu Tiểu Mãn kể chuyện khác đi thôi.
Không nhất thiết phải là được cứu, cứu người cũng được, nguyên văn là: Dù gì tộc cá chúng ta cũng là vô địch dưới nước, chẳng lẽ không lưu truyền nổi một sự tích chói lọi nào?
Suy nghĩ hồi lâu, Ngu Tiểu Mãn "A" một tiếng, nói: "Hình như khoảng bốn năm trước, không lâu sau khi ta vừa hóa thành người cá, mong muốn được gặp lại ân nhân, lại chưa có chân đi đứng trên bờ, bèn bơi lượn dọc theo đường bờ biển về phương Bắc, chẳng ngờ vẫn không gặp được ân nhân, nhưng lại thuận tay cứu được một chàng trai trẻ rơi từ thuyền xuống nước."
Việc liên quan đến chàng trai được cứu nọ, Ngu Tiểu Mãn không có ấn tượng nhiều.
Chỉ nhớ khi ấy sóng to gió lớn, trời lại tối tăm, cậu không bận để ý ngoại hình người nọ như thế nào; chưa kể cậu đẩy người lên bờ đã tốn một phen sức lực, cũng không có hai chân lên bờ tìm hiểu, sau khi chắc chắn người nọ đã an toàn, Ngu Tiểu Mãn lập tức trở về đại dương.
Chỉ nhớ mang máng hình như người kia gọi cậu là ân nhân, còn dành được một hơi hỏi cậu họ tên thế nào con cái nhà ai là người ở đâu, Ngu Tiểu Mãn nghe chị Bích Nguyệt nhắc mãi con người tàn ác, sợ bị bắt đi treo ngược lên xẻo thịt, nào dám nói với hắn mình là ai, cứu người xong không quay đầu lại đã vội đi luôn rồi.
Hiện giờ nghĩ lại, Ngu Tiểu Mãn rất ngượng ngùng, người nọ cũng chỉ là biết ơn cậu thật lòng mà thôi, giống như cậu cảm tạ Lục Kích, nào đâu có ý xấu gì.
Trải qua sinh hoạt trên đất liền, Ngu Tiểu Mãn ngày càng hiểu rõ bất luận là người hay là giao nhân, đều có tốt có xấu, tốt như Lục Kích, như Ngu Đào, như Thái phu nhân, còn xấu tỷ như Phùng Mạn Oánh, Lục Việt,... còn có Vân La cô nương luôn muốn thấy cậu phạm sai lầm.
Sau mâu thuẫn lần trước, Vân La bị Thái phu nhân quở trách, phải chịu phạt trong phòng giặt, một tháng sau trở lại cũng an phận hơn nhiều, khiêu khích thẳng mặt thì không thấy, chỉ là bóng gió ám chỉ vẫn còn lúc nọ lúc kia.
Tỷ như hiện giờ Ngu Tiểu Mãn vào phòng, Vân La đưa tới một phong thư: "Của Thẩm phủ gửi đến, nếu phu nhân đọc không hiểu, tôi đọc cho ngài nghe."
Gần đây ngoại trừ đan dệt, Ngu Tiểu Mãn còn đọc không ít sách, thế nên giờ có chút sức mạnh, về phòng tự mở ra.
Vốn tưởng là Thẩm tiểu thư không coi ai ra gì gửi tới, lúc mở ra lòng còn hồi hộp bồn chồn, đọc được hai hàng mới biết là của Thẩm công tử Thẩm Hàn Vân.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Nội dung cũng không có gì, nói rằng ở trại ngựa đã nhận ra Ngu Tiểu Mãn là ân nhân cứu mạng ở lầu Thiên Hương, bày tỏ lòng cảm ơn, cũng hỏi Ngu Tiểu Mãn khi nào có dịp rảnh rỗi, mời cậu lại tới chơi trại ngựa, cam kết lần này chắc chắn sẽ hộ giá toàn bộ hành trình, tuyệt không để cho cậu phải gặp nguy hiểm.
Ngu Tiểu Mãn nhìn mà gãi đầu, cho rằng vị Thẩm công tử này không khỏi khách sáo quá, đỡ một cái trên cầu thang cũng coi là ân nhân cứu mạng. Mà cứ cho là vậy, thì lần trước đối phương cứu mình ở trại ngựa cũng đã thanh toán xong ân tình này.
Một tiếng ân công này làm người hổ thẹn, Ngu Tiểu Mãn nhấc bút viết hồi âm, cũng bắt chước khen mấy câu, đại loại như Thẩm công tử chớ cần khách sáo, tại hạ mới là người phải cảm tạ, đợi mực khô rồi nhét vào phong thư, vừa định nhờ Ngu Đào gửi giúp, đã thấy Ngu Đào đi nhanh vào phòng, kéo cậu chạy ra ngoài.
"Chạy chạy chạy, chọn đồ cưới cho Lưu cô nương nào!"
Chuyện cưới hỏi nhà họ Lục và nhà họ Lưu được quyết định vào tháng trước, chỉ là cho đến tận ngày hôm qua, Ngu Tiểu Mãn còn nghe Phùng Mạn Oánh than ngắn thở dài chê nhà con dâu mới không quyền không thế, cũng không gọi là phú khả địch quốc, làm như con trai bà ta là vô địch thiên hạ, chỉ có công chúa mới xứng được gả vào.
Cái nết của Lục Việt kia, thiếu nữ họ Lưu phải lấy hắn cũng là phung phí của trời, Ngu Tiểu Mãn gần đây mới học được thêm vài câu thành ngữ nghĩ bụng.
Chẳng qua hôn nhân đại sự rốt cuộc vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, Ngu Tiểu Mãn cũng không có tư cách chen miệng, chỉ đành nghĩ nếu sau này Lục Việt dám bắt nạt thiếu nữ họ Lưu, cậu nhất định sẽ giúp nàng trả đũa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!