Chương 10: (Vô Đề)

Tảng sáng hôm sau sau khi tiễn một nhà trưởng thôn ra về, Ngu Tiểu Mãn vui vẻ đẩy Lục Kích tới cổng, phu nhân trưởng thôn làm bộ cầm tay cậu dặn dò mấy câu xuất giá tòng phu, chớ có buông thả tùy hứng, Ngu Tiểu Mãn đáp ứng liên hồi.

Chỉ là dùng dằng cả buổi cũng không nặn ra nổi giọt lệ chia ly, dẫu sao cũng không phải là mẹ ruột.

Một đêm trôi qua, Ngu Mộng Liễu vẫn còn bất mãn, nhân lúc người lớn nói chuyện thi thoảng trộm nhìn Lục Kích một lần, lưu luyến cứ như báu vật vốn nên thuộc về mình lại phải nhường cho người khác.

Mãi mới rảnh ra một lúc kéo Ngu Tiểu Mãn qua một bên, hỏi: "Bình thường hắn cứ xụ mặt vậy à? Trông dữ chết."

Ngu Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, quả thật chưa nhìn thấy Lục Kích cười bao giờ, thật thà nói: "Đúng vậy, bình thường vẫn là như vậy."

Lần này rốt cuộc Ngu Mộng Liễu cũng thoải mái, hất hàm nói: "Có đẹp trai hơn nữa mà tính tình tệ hại thì cũng thế mà thôi, lang quân của ta nhất định phải ôn hòa, nhường nhịn ta."

Ngu Tiểu Mãn vốn định nói khi ở riêng Lục Kích cũng rất ôn hòa, nhưng lại sợ Đại tiểu thư động lòng với Lục Kích, cuối cùng cũng nín miệng không nói gì.

"Vậy bình thường hắn gọi cô là gì?" Ngu Mộng Liễu cực kỳ tò mò với cuộc sống sau khi kết hôn, cũng lo lắng tên mình bị chiếm mất, "Đừng nói là Mộng Liễu đấy nhé?"

"A, không phải không phải." Nghĩ đến chuyện tối qua sau khi tắt nến, Ngu Tiểu Mãn không khỏi ngượng ngùng, "Huynh ấy gọi ta là... Tiểu Mãn."

Ngu Mộng Liễu bĩu môi một cái, chê tên cậu tục, tiếp đó lại nói: "Vậy cô gọi hắn là gì, cũng gọi tên hả?"

Cái này thì có phần làm khó Ngu Tiểu Mãn, Đại thiếu gia, Lục Tướng quân, ân nhân... nghe còn xa lạ quá, nhưng mà cậu chưa từng dùng xưng hô nào khác, thế nên chỉ đành ậm ờ cho qua chuyện.

Không nghĩ Ngu Mộng Liễu nghe được vẫn cau mày: "Sao hai người vẫn còn xa lạ thế?"

Ngu Tiểu Mãn khiêm tốn học hỏi: "Vậy nên xưng hô thế nào?"

Dù sao cũng là người giúp nàng gả thay, lòng Ngu Mộng Liễu còn mang chút áy náy, liền ghé sát bên tai Ngu Tiểu Mãn, nhỏ giọng nói mấy lời.

Đầu tiên Ngu Tiểu Mãn chưa nghe được rõ, hoang mang chớp mắt một cái, đợi đến khi Ngu Mộng Liễu lặp lại một lần, cậu mới chợt "a" một tiếng, khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng.

Sớm chiều gió sương, sóng biếc dập dờn, Ngu Tiểu Mãn ăn no uống kỹ ngồi bên hồ cho cá ăn, vừa vê bánh bao ném vào trong nước, vừa nhẩm đi nhẩm lại xưng hô mới học được.

Nhẩm hai lần đã xấu hổ muốn chết, hỏi hai con cá chép tranh ăn: "Bọn mi nói xem, nếu ta gọi huynh ấy vậy thật, liệu huynh ấy có tức giận không?"

Hai con cá chép vừa đớp mồi vừa hiến kế cho cậu, bảo cậu cứ thử trước xem sao.

Ngu Tiểu Mãn lắc đầu nguầy nguậy: "Ta không dám, nhỡ đâu chọc huynh ấy không vui, đao kiếm không có mắt, ta còn muốn giữ mạng nhỏ về biển Đông nữa mà."

Cá chép thổi bóng bóng òng ọc, dường như đang cười chê cậu nhát gan.

"Huống hồ, lòng huynh ấy đã có người rồi." Ngu Tiểu Mãn khép mi, giọng nói cũng xịu xuống, "Thẩm cô nương xinh đẹp duyên dáng, còn biết nhiều chữ hơn ta, thơ Ngu Đào đọc mấy ngày hôm nay đều là nàng ấy viết... Ta lấy cái gì so sánh cùng nàng."

Hai con cá béo lượn qua lượn lại trong nước, nghĩ cách cho cậu.

"Cao á? Ta cao hơn nàng chút ít, nhưng đây cũng không phải ưu điểm mà."

Nhắc tới vóc dáng, Ngu Tiểu Mãn không khỏi ôm lấy bộ ngực phẳng lì của mình, nghĩ đến cảnh tượng lúng túng ngày nọ, vẻ mặt buồn như đưa đám: "Thậm chí ta còn chẳng phải là con gái!"

Tỷ như vào xuân áo quần ngày càng mỏng manh, Ngu Tiểu Mãn phát hiện ánh nhìn của Thái phu nhân cũng dần trở nên khác lạ.

Dạo gần đây các phu nhân thường hay tập trung ở hậu trạch chuyện trò những việc vặt hàng ngày, Thái phu nhân sai người dùng rễ sắn dại pha trà cho Ngu Tiểu Mãn uống, nói rằng tốt cho sức khỏe.

Lúc ấy cậu đã cảm thấy ánh nhìn của mấy người xung quanh kỳ lạ cứ như có ý cười đùa, đến lúc rời đi nghe Ngu Đào nói nhỏ, mới biết công dụng của loại rễ sắn mọc hoang này là cái loại không tiện nói với người ngoài.

Ngu Tiểu Mãn vừa sợ vừa thẹn, nôn nóng trở về sân, trên đường về phải tìm nơi móc cổ họng nôn hết đống trà vừa mới uống.

Trong lúc hoảng hốt không tìm được chỗ khuất, lại đụng phải Lục Việt đang lảng vảng ngoài sân.

"Có thể gặp được đại tẩu ở đây, quả đúng là có duyên trời định." Tên đàn đúm đã mở miệng thì y như rằng không được câu nào lọt tai, hắn tiến lên trước cản đường Ngu Tiểu Mãn, "Đừng đi vội thế, đầy vườn sắc xuân đang rực rỡ muôn màu, cùng tiểu đệ vừa ngắm cảnh, vừa ngâm thơ, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!