Lục Tuân nói xong thì tiện tay lau đi vết máu bên khóe miệng, rồi liếc mắt nhìn Tiền Duy một cái, mặt tinh bơ cầm chậu cây xương rồng cảnh đi thẳng. Cơn phong ba rốt cục cũng lắng lại, đám người vây xem náo nhiệt dần tản đi, Tiền Duy rốt cục cũng thở phào một hơi, tầm này là đến giờ ăn trưa rồi, cô cũng đang đói bụng, nên quyết định đi thẳng tới cangteen của trường.
"Tiền Duy!" Lúc này Tiền Xuyên mới kịp hồi hồn lại, cảm thấy ấm ức vô cùng, anh mau chóng đuổi kịp Tiền Duy, ngồi chắn đối diện cô trên bàn cơm, giọng chất vấn, "Bà nói xem, có phải bà thích tên mặt trắng Lục Tuân đó không hả?"
Tiền Duy vừa ăn một miếng sườn xào chua ngọt, vừa liếc mắt nhìn anh: "Mày thật sự không biết mình vừa thoát được một kiếp bẽ mặt đấy à ?."
"Bẽ mặt gì? Chẳng lẽ bà cảm thấy tôi không đánh nổi tên mặt trắng Lục Tuân đó sao?"
"Tất nhiên là không rồi." Tiền Duy khinh bỉ, "Mày đừng ỷ mình là sinh viên khoa thể dục mà tưởng mình mạnh hơn người ta, trông bề ngoài Lục Tuân gầy thế thôi nhưng cởi áo ra thì cũng là loại có cơ bắp đấy ạ."
Kiếp trước, Tiền Xuyên khiêu khích Lục Tuân, kết quả là không làm được trò chống gì, suýt chút nữa còn bị cậu ta đánh thành đầu heo. Đừng nhìn bề ngoài tên đó lịch sự hòa nhã, nhưng trong lòng thì đen như hòn than vậy. Cậu ta sẽ ra tay ở những điểm không trí mạng trên người và mặt nhưng vẫn khiến đối phương cảm thấy rất đau, cách đánh đó hoàn toàn khác so với phong cách đá đấm loạn xạ của Tiền Xuyên.
Sau hôm đó gương mặt của Tiền Xuyên đỏ tím lẫn lộn rực rỡ hơn cả cầu vồng, phải mất một tháng sau canh mới đỡ dần và dám ra ngoài gặp người khác, bởi vậy anh và Lục Tuân đã kết thù không đội trời chung từ vụ đó.
"Bà thấy rồi à?" Tiền Xuyên hậm hực .
"Chị mày chưa thấy thì không thể nói được à?"
"Tôi biết ngay là bà thích tên mặt trắng đó mà." Tiền Xuyên cười nham hiểm, "Tôi bảo chứ sao hôm nay bà lại ra vẻ nịnh nọt hắn ta như thế, hóa ra là muốn theo đuổi người ta. Cái gì mà cậu là tấm gương sáng? Tôi ở cùng bà mười chín năm nay có thấy bà chăm chỉ học hành bao giờ đâu, bà đi học chưa có hôm nào đến đúng giờ, sáng sớm thì gọi mãi mới chịu dậy, lại đột nhiên có thần tượng trong học tập á?"
"Thằng lợn này, mày đừng có nghĩ xấu cho chị mày như thế? Lục Tuân vốn chẳng phải gu của chị đây nhé?" Tiền Duy đặt đũa xuống, trong đầu hiện ra bộ dáng Lục Tuân hai tám tuổi nhã nhặn bại hoại y quan cầm thú, "Chị thích những người đàn ông đơn thuần hiền lành, diêm dúa biến thái như cậu ta chị đây chẳng thèm."
"Diêm dúa biến thái ? ?" Tiền Xuyên có vẻ khá lạ lẫm đối với ngôn ngữ tương lai này, "Mặc dù tôi không thích hắn ta, nhưng bà cũng đâu thể vô duyên vô cớ vu oan cho người ta chứ, Lục Tuân đâu có diêm dúa biến thái? Cậu ta ăn mặc khá thời thượng, mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ, mặc dù tôi là con trai, nhưng cũng phải thừa nhận cậu ta cũng ưa nhìn phết đấy chứ…"
"Mày thì biết cái gì." Tiền Duy đập một cái xuống bàn, "Lục Tuân chính là kiểu người có khí chất diêm dúa màu mè từ trong xương máu rồi, nhìn người phải nhìn vào bản chất bên trong ấy. Mày xem hiện giờ Lục Tuân đã trêu hoa ghẹo nguyệt cỡ nào, mặc dù giờ nhìn cậu ta ngây ngô thư sinh thế thôi, nhưng qua mấy năm nữa cậu ta sẽ tiến hóa, bản chất diếm dúa bên trong sẽ lộ ra sớm thôi."
"Hụ khụ khụ khụ khục."
"Mày khụ cái gì mà khụ? Nãy giờ chị có thấy mày ăn gì đâu mà ho sặc sụa thế? Mắt nữa? Cứ chớp loạn xạ lên như bị co giật thế?" Tiền Duy nhìn Tiền Xuyên cứ ho khan và chớp mắt không ngừng thì chẳng hiểu gì cả.
Tất nhiên là cô chưa nhận ra ý tốt của Tiền Xuyên, cho đến khi gương mặt lạnh ngắt của Lục Tuân xuất hiện trước mặt cô, Tiền Duy mới nhận ra sự nguy hiểm.
"Chuyện đó… tôi có thể giải thích…" Thật đen đủi, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể gặp cậu ta được, "Lục Tuân… Là tôi dùng từ không đúng, tôi mời cậu ăn cơm, cậu nghe tôi nói đã…"
Đáng tiếc sắc mặt Lục Tuân chẳng hề khá hơn chút nào: "Đột nhiên tôi nghĩ ra cách khiến cậu đền bù rồi ." Anh lạnh giọng nói, "Chẳng phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao? Được, vậy thì mời đi, một tháng nhé ?."
Tiền Duy thở phảo một hơi, vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy giọng nói ác ma của anh tiếp tục vang lên.
"Một tháng ăn sáng."
"…" Lục Tuân nhất định là cố ý! Trong lòng Tiền Duy khóc không ra nước mắt, nhất định cậu ta đã nghe hết lời Tiền Xuyên vừa nói, biết rõ cô tuyệt đối không dậy sớm được, ngay cả đi học cũng toàn đến muộn, nên mới bắt cô mua bữa sáng một tháng cho cậu ta. Bữa sáng tại canteen đại học A vô cùng phong phú, nhưng cũng vì thế mà bữa sáng bao giờ cũng rất đông người tới xếp hàng, nếu như không dậy sớm thì chẳng thể giành được xuất nào cả.
Tiền Duy cố gắng vùng vẫy giãy chết: "Gần đây bữa sáng rất khó mua, cậu có thể rút ngắn thời gian xuống chút không, nửa tháng thì sao? Một tháng có vẻ hơi khó…"
"Không được." Lục Tuân mặt chẳng biến sắc, giọng điệu thản nhiên, "Dù sao tôi cũng là kẻ diêm dúa biến thái, những người diêm dúa biến thái như chúng tôi thích nhất là làm khó người khác."
"…"
"Số di động của cậu là?"
"Cũng… Cũng chẳng cần phải lưu số của nhau đâu nhỉ?"
Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái: "Cậu có vẻ nghĩ nhiều rồi đấy? Tưởng rằng mình đang sống trong thế giới ngôn tình à, là kiểu "Em gái, em đã thu hút tôi thành công rồi đấy" sao? Cậu yên tâm, thị lực và thẩm mỹ của tôi đều bình thường, chẳng bao giờ phải tới khoa mắt. Không có số di động của cậu, sáng mai tôi muốn ăn gì làm sao mà nhắn cho cậu được?"
Lục Tuân, quả nhiên cậu 19 tuổi hay 28 tuổi cũng khiến tôi ghét cay ghét đắng! Nhưng để thực hiện kế hoạch lấy lòng ông chủ tương lai, Tiền Duy giận mà không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn giao nộp số điện thoại của mình cho anh.
"Vậy sau này tôi mua đồ ăn sáng xong ở cangteen đợi cậu tới à?"
"Tại sao phải chờ tôi?" Lục Tuân nói với giọng đương nhiên, "Tôi ở đâu thì cậu đưa thẳng tới đó không được à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!