Trong phòng bệnh không khí cũng căng thẳng theo, mọi người nhìn bà ngoại trên giường bệnh, tạm thời không ai nói chuyện.
Không khí an tĩnh đến áp lực, ai cũng nói lúc Tô Minh Hỉ tức giận rất ghê gớm, lại không biết cái ghê gớm của bà đều di truyền từ bà ngoại của Trịnh Bảo Châu.
Tô Minh Hỉ nhìn Trịnh Bảo Châu đang đứng ở kia, do dự một chút, vẫn đi khuyên mẹ mình:
"Mẹ, mẹ đừng giận, giận hỏng người thì không đáng. Hơn nữa Dao Dao còn ở đây, đừng làm con bé sợ."
Bà ngoại thương cháu, thu lửa giận, đổi sang tông giọng hết sức bình tĩnh nói với Trịnh Bảo Châu: "Bảo Châu, bộ phim con quay rồi thì thôi, bà cũng không truy cứu nữa, nhưng sau này cháu không được đóng phim nữa."
Tô Minh Hỉ nói: "Con cũng nói với nó như thế, nhưng con bé một chốc một lát còn chưa thông, mẹ cho nó ít thời gian……"
"Con đúng là không thông được."
Trịnh Bảo Châu khẽ nắm chặt bàn tay đang đặt bên người, nhìn bà ngoại ngồi dựa trên giường bệnh, "Bà ngoại, cháu biết bà vẫn luôn thương cháu, khi nhỏ mỗi lần con phá phách, mẹ muốn mắng con, bà cũng che chở cháu.
Nhưng duy có chuyện của dì nhỏ là cháu không rõ, lúc dì ấy mới mất, mọi người rất khó thoát khỏi nỗi đau, đây là việc thường tình của con người, cháu hoàn toàn hiểu, Nhưng chuyện này đã qua gần 20 năm! 20 năm, thời gian của mọi người cứ như dừng lại ở ngày dì mất vậy, vĩnh viễn không thoát ra được, đây là bình thường sao?!
Mọi người cất hết đồ vật của dì, mọi người không cho ai trong nhà bàn tán về minh tinh, càng không cho cháu làm minh tinh, mọi người hủy diệt mọi dấu vết của dì trên đời, như vậy mọi người sẽ có thể thoải mái hơn sao?"
"Bảo Châu, con biết mình đang nói gì không?
"Tô Minh Hỉ lạnh giọng cắt ngang. Trịnh Bảo Châu quay đầu nhìn bà:"Mẹ, mẹ từng nặn mụn chưa? Nếu mụn sinh mủ, chỉ có nặn mủ ra, nó mới có thể liền lại, đạo lý này mọi người rõ ràng đều hiểu, nhưng mọi người đều không muốn làm.
Con thấy không phải con có vấn đề, mà là mọi người có vấn đề!"
"Đủ rồi!" Lần này là bác trai của Trịnh Bảo Châu lên tiếng chặn cô, "Bảo Châu, cháu càng nói càng lố! Bác thấy mẹ cháu bình thường chiều cháu quá rồi!"
Trịnh Bảo Châu thuận thế nhìn ông, tuy ngực hơi phập phồng, nhưng vẫn không có nửa phần nhượng bộ: "Bác, bác là con cả trong nhà, cháu biết lúc trước ông ngoại bà ngoại bận công tác, mẹ cháu với dì nhỏ phần lớn thời gian đều là bác trông.
Khi còn nhỏ cháu luôn cảm thấy bác rất lợi hại, giống như một siêu nhân, khó khăn gì cũng không sợ. Khi nhỏ cháu cực kỳ muốn lớn lên thật nhanh, cháu cho rằng đợi cháu thành người lớn, cháu cũng có thể giống bác, sẽ không còn khó khăn nào có thể ngăn cháu.
Nhưng sau khi lớn lên cháu mới phát hiện, kỳ thật người lớn không hề dũng cảm, người lớn cũng sẽ sợ hãi cũng sẽ trốn tránh, người lớn cũng sẽ yếu đuối như một đứa trẻ.
"Trịnh Bảo Châu nói những lời này, không biết khi nào mặt đã đẫm nước mắt, ngay cả người rắn rỏi như bác trai cũng đỏ hốc mắt. Môi ông mím thẳng, dù trong lòng suy nghĩ trào dâng, nhưng ông không thể thốt ra được từ nào. Bà ngoại trên giường bệnh quay đi lau khóe mắt, rồi lần nữa nhìn Trịnh Bảo Châu:"Bảo Châu, cháu thấy mọi người không cho cháu đi đóng phim, chỉ vì sợ nhớ tới Minh Mỹ sao?
Chuyện đó xác thật là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng bọn bà, nhưng mọi người càng lo lắng, là cháu sẽ thành ra như Minh Mỹ, đắm chìm trong phim chẳng phân biệt được đâu là hiện thực."
"Bà ngoại, cháu và dì nhỏ là hai người khác nhau, lựa chọn của dì ấy không có nghĩa cũng là lựa chọn của cháu." Trịnh Bảo Châu giơ tay lau nước mắt trên mặt, cũng nhìn về phía bà ngoại cô, "Cháu rất sợ chết, thế giới này còn có nhiều thứ đẹp đẽ như vậy, cháu luyến tiếc."
"Vậy cháu thấy Minh Mỹ bỏ được sao!"
Bà ngoại rốt cuộc cũng không cầm được cảm xúc, nói với chút kích động,
"Minh Mỹ nó cũng từng là một đứa yêu đời, sôi nổi đến vậy! Trước khi nó xảy ra chuyện, ai cũng chưa từng nghĩ nó sẽ làm như thế……"
Bà ngoại nói đến đó, đã nghẹn ngào không ra tiếng, Tô Minh Hỉ thấy thế vội vàng tiến lên vỗ nhẹ lưng bà, giúp bà hít thở: "Mẹ, mẹ đừng kích động, chú ý thân thể."
Hốc mắt bà cũng phiếm hồng, hơi trách cứ nhìn Trịnh Bảo Châu một cái: "Bảo Châu, chuyện này hôm nay chúng ta không nói nữa, có phải con thật sự phải làm bà ngoại giận ra mệnh hệ gì, con mới vừa lòng?
"Trịnh Bảo Châu đứng tại chỗ không nói nữa, bà ngoại đã giận thành như vậy, cô cũng không muốn bà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Khúc Trực rút khăn giấy trên cái bàn cạnh đó, nhìn Trịnh Bảo Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn im lặng đưa khăn giấy cho cô. Trịnh Bảo Châu tiếp nhận, yên lặng xoa nước mắt trên mặt, Dao Dao ngửa đầu nhìn cô, đột nhiên"Oa
"một tiếng khóc ra. Người trong phòng giật nảy mình, tới tấp nhìn về phía con bé. Cảm xúc của trẻ con luôn khá mẫn cảm, Tô Minh Hỉ lo lắng vừa rồi mọi người cãi nhau dọa đến nó, nhẹ giọng vỗ về:"Dao Dao sao rồi?
Không khóc nhé, chúng ta về nhà ngay giờ được không?"
"Không." Dao Dao khóc thút thít nói, chạy đến trước mặt Trịnh Bảo Châu ôm chặt chân cô, "Sao mọi người cứ bắt nạt dì họ, mọi người nhiều người bắt nạt một mình dì, dì thật đáng thương, ô oa ——"
Dao Dao khóc long trời lở đất, Trịnh Bảo Châu lau khô nước mắt trên mặt, khom lưng bế con bé lên: "Dao Dao không khóc, dì không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!