Chương 44: Môi của Trịnh Bảo Châu từ…

Trịnh Bảo Châu nằm đó cảm thấy câu này hơi sai sai, cô lấy cánh tay chống người dậy, quay đầu nhìn Khúc Trực: "Tôi thấy cậu nói lời này ít nhiều có nghĩa khác nhá, người ta còn tưởng hai đứa đang làm gì bên trong!"

"…" Khúc Trực đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn cô một lát, "Có khả năng, là cậu nghĩ nhiều không?"

"Hả, rõ ràng là cậu không nói rõ." Trịnh Bảo Châu muốn ngồi dậy trên sô pha, khuỷu tay lại trượt khỏi sô pha, thoáng cái sẽ ngã xuống. Khúc Trực nhanh tay nhanh mắt tiến lên, vươn tay đỡ được cô.

"Cậu không sao chứ?"

Khúc Trực ôm Trịnh Bảo Châu, từ từ đỡ cô lên. Trịnh Bảo Châu một tay chống eo, mày nhăn nhíu cả vào: "Ôi eo tôi……"

Vừa trượt một cái, làm cái eo già vốn đã đau của cô càng họa vô đơn chí.

"Eo bị trẹo à? Đau ở đây à?" Khúc Trực một tay đỡ cô, một tay nhẹ nhàng ấn trên eo cô.

"Cậu cậu nhẹ tí ……" Trịnh Bảo Châu túm cánh tay của Khúc Trực, muốn ngồi dậy khỏi sô pha. Khúc Trực thấy thế, nhẹ nhàng ấn cô xuống:

"Cậu đừng lộn xộn, không tí lại ngã xuống. Tôi đỡ cậu dậy."

Trịnh Bảo Châu tay khoác lên vai anh, ngẩng đầu một cái, cánh môi liền quét nhẹ lên cằm Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: "……"

Khúc Trực: "……"

Hai người đều đột ngột dừng động tác, trong phòng an tĩnh đến mức có thể nghe tiếng kim rơi. Trịnh Bảo Châu cứng hết cả người, trời ơi, cô vừa mới làm cái gì vậy! Có phải cô vừa bất cẩn hôn phải Khúc Trực không!!!

Bàn tay cô đặt trên vai Khúc Trực bắt đầu túa mồ hôi, cả đầu đều là xong phim rồi, xong phim rồi. Trên mặt Khúc Trực nom chả thấy biến hóa gì, vẫn cái vẻ vô cảm như cũ, nhưng hầu kết thoáng chuyển động, vẫn lơ đãng tiết lộ tâm tình anh lúc này.

Hai người cứ đứng hình như vậy hai giây, dường như eo của Trịnh Bảo Châu đã không thấy đau nữa, một phát đẩy Khúc Trực ra, còn mình thì rụt vào sô pha ôm đầu gối: "À thì mà là, tôi không sao, cậu về trước đi!"

"…… Ừm." Khúc Trực hơi mất tự nhiên gật đầu, anh lại liếc Trịnh Bảo Châu một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng cô. Trịnh Bảo Châu chờ anh đóng cửa lại, người mới thả lỏng, cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch, chầm chậm ngả người ra sô pha.

Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi Trịnh Bảo Châu!

Người trưởng thành hết rồi, không ai sẽ để bụng chuyện này! Ừ!

Trịnh Bảo Châu tự kiến thiết tâm lý cho mình xong, cầm miếng cao dán, xé mở, dán lên eo, sau đó chui vào ổ chăn.

Sau khi Khúc Trực về phòng, lập tức đi vào phòng tắm, mở vòi nước ở bồn rửa mặt, vốc nước lạnh lên mặt. Nước còn chảy ào ào, hai tay Khúc Trực chống trên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương.

Vừa nãy môi của Trịnh Bảo Châu lướt qua cằm anh, anh mới biết, té ra môi con gái mềm như vậy, như một sợi lông chim nhẹ nhàng trêu chọc tim anh.

Anh bất giác nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt nơi cằm, một lát sau, mới hồi phục tinh thần, đóng vòi nước ra khỏi phòng tắm.

Đêm nay Khúc Trực ngủ ngon không, Trịnh Bảo Châu không biết, dù sao Trịnh Bảo Châu cô ngủ không có ngon.

Ngẫm cô từ bé đến giờ, chưa từng yêu đương, cũng chưa từng đu sao nam nào, là một cô gái tâm lặng như nước, tối hôm qua nhưng lại mơ thấy hôn nhau với Khúc Trực!!

Cô biết Khúc Trực có độc, nhưng không tưởng được anh lại kịch độc đến cỡ này!!

Cô hôm qua chỉ chẳng may đụng môi vào cằm Khúc Trực, không đến mức tác dụng chậm lớn thế chứ!

Trịnh Bảo Châu nhìn trần nhà đến hừng đông.:)

Cô cứ sợ nếu nhắm mắt, lại thấy cô và Khúc Trực hôn môi, trái tim nhỏ của cô không chịu nổi.

Vì tránh cho nhìn thấy mặt Khúc Trực lại nhớ tới một số hình ảnh không hài hòa, mấy bữa nay Trịnh Bảo Châu đều ở lì trong phòng, đóng cửa không ra, ngay cả họp cũng gọi Ngụy Trân lên họp.

Nhân viên khách sạn đều bàn tán, cô Bảo Châu như về rồi, nhưng lại không về hoàn toàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!