Chương 33: Các nam thần thời xưa của showbiz đều là…

Trịnh Bảo Châu đứng dậy, đi tới cẩn thận nhìn những bức ảnh trên tường. Bức tường này đã hơi tróc sơn, nhưng ảnh đều được ép plastic, được chú ý bảo quản.

Treo trên tường ngoại trừ ảnh chụp riêng kèm chữ ký của các ông lớn trong giới, còn có không ít ảnh chụp cùng thầy Cát, đoán chừng trên đây toàn là học sinh của ông, hoặc người từng được ông chỉ dạy.

Tại một bức ảnh cũ, Trịnh Bảo Châu nhìn thấy Tô Minh Mỹ.

Tô Minh Mỹ trong ảnh tầm mười bảy mười tám tuổi, so với ấn tượng trong đầu Trịnh Bảo Châu thì ngây ngô hơn nhiều, dì ấy mặc bộ váy liền nhạt màu, nghiêng người dưới bóng cây.

Thời đó dì ấy đã rất đẹp, chỉ hơi cong khóe miệng, nụ cười đã khiến người ta nhộn nhạo tâm hồn.

"Đang xem dì nhỏ của cháu à?

"Không biết tự bao giờ Cát Hằng Nghị đã từ trong phòng đi ra, đứng đằng sau Trịnh Bảo Châu nói một câu. Trịnh Bảo Châu quay lại nhìn ông, nghĩ một lát vẫn nói:"Thầy biết  quan hệ của cháu với dì ấy ạ?"

Cát Hoằng Nghị gật đầu: "Lúc Thiên Minh giới thiệu cháu cho tôi, đã nói hết tình hình. Anh ta hi vọng tôi có thể mang cháu, tôi chưa đồng ý ngay, nói để cháu tới trước, tôi xem rồi tính sau."

Trịnh Bảo Châu giật mình đáp một tiếng, cô đã biết đạo diễn Cao không thể đả động cụ Cát dễ thế được, hóa ra còn phải đậu phỏng vấn trước hen.

"Thiên Minh cũng là học sinh học viện điện ảnh, anh ta khoa đạo diễn, hơn Minh Mỹ mấy khóa." Cát Hoằng Nghị nói tới đây, dường như có chút cảm khái, "Có những lúc cái thứ vận mệnh này, thật sự kỳ diệu, năm đó Thiên Minh tìm được Minh Mỹ, bây giờ Bác Vân tìm được cháu."

Cát Hoằng Nghị nói đoạn, lại lục một quyển album ảnh trong ngăn kéo ra: "Chỗ tôi còn có mấy bức ảnh của Minh Mỹ, cháu có muốn xem không?"

"Được ạ." Trịnh Bảo Châu rất hứng thú với chuyện của dì nhỏ, trong nhà đã thu hết những thứ liên quan tới Tô Minh Mỹ, xưa nay cũng không ai kể cho cô về chuyện lúc trước của Tô Minh Mỹ.

"Năm ấy khoa biểu diễn còn ít người, Minh Mỹ là người đẹp nhất trong số các học sinh tôi từng dạy." Cát Hoằng Nghị lật đến một tấm ảnh chung, vừa cười vừa chỉ cho Trịnh Bảo Châu xem, "Đây là ảnh lớp năm đó, thời gian trôi thật mau."

Trong ảnh chụp học sinh cả lớp không nhiều như bây giờ, Trịnh Bảo Châu vừa nhìn đã thấy được Tô Minh Mỹ, năm đó tóc dì còn chưa dài thế, nhưng đã uốn xoăn rất thời thượng. Đứng bên cạnh dì là một nam sinh, cao to đẹp trai, mày rậm mắt to, đúng chuẩn "đại soái ca

"của thời bấy giờ. Trịnh Bảo Châu hơi kinh ngạc:"Trời, đây là Trương Văn Thăng ạ?"

Trương Văn Thăng và Tô Minh Mỹ là đại siêu sao cùng thời, từng diễn rất nhiều phim điện ảnh nổi tiếng, cầm ảnh đế đến mỏi tay. Cũng chỉ vì  thời đó không có internet, nếu không các lưu lượng bây giờ ở trước mặt ông ấy chỉ có nước bị nghiền áp.

Hiện giờ Trương Văn Thăng tuổi gần 50 đã rút khỏi showbiz, nhưng chỉ cần là sự kiện có ông tham dự, bọn hậu bối dù chỉ nói với ông mấy câu, cũng đủ để đăng bài PR khoác lác rồi.

Lúc Trịnh Bảo Châu còn đi học, bên người cơ hồ đều fan điện ảnh của Trương Văn Thăng, ông không chỉ có vẻ đẹp trai, kỹ thuật diễn cũng tuyệt vời, mà cái khí chất ôn tồn lễ độ cùng ánh mắt sâu thẳm mê người của ông, càng khiến vô số thiếu nữ thần hồn điên đảo.

Ông ấy lại là bạn cùng lớp với dì nhỏ??!

Chưa có ai nói với cô cả!!

Cát Hoằng Nghị nhìn thoáng qua bức ảnh, cười gật gật đầu: "Đúng vậy, em ấy với Minh Mỹ là hai học sinh phát triển tốt nhất của lớp này, hai đứa còn từng yêu nhau đấy."

"????"Đồng tử của Trịnh Bảo Châu lại lần nữa chấn động, "Cái gì?? Dì nhỏ của cháu từng cặp bồ với Trương Văn Thăng??"

Thầy Cát cực kỳ bình tĩnh mà gật đầu, lại bồi thêm một câu: "Nhưng về sau vì thời gian dài không gặp được nhau, bèn chia tay, sau lại Minh Mỹ quen một anh chàng hát rock "n roll, hoàn toàn khác với kiểu của Văn Thăng."

"Hả?" Trịnh Bảo Châu ngơ ngác mà "Hả

"một tiếng. Cát Hoằng Nghị nhớ lại một chút, miêu tả cho cô:"Ban nhạc đó lúc ấy cũng rất nổi, sau vì một ít tin tức tiêu cực nên giải tán, nhưng buổi concert hồi sinh hai năm trước, Phong Kính còn đi xem, còn lên hot search đấy."

"…… Không, từ từ."

Trịnh Bảo Châu nhìn Cát Hoằng Nghị, "Thầy Cát thầy nói là một anh chàng hát rock "n roll, không phải là Ray – giọng ca chính của Pumpkin đấy chứ??"

Cát Hoằng Nghị nghĩ nghĩ, gật đầu không chắc lắm: "Hình như là tên này, tôi không biết nhiều về đội làm rock "n roll lắm."

Trịnh Bảo Châu: "……"

Pumpkin tuyệt đối là ban nhạc rock "n roll có thể đại biểu cả một thời đại, mà giọng ca chính Ray còn là người có ảnh hưởng cả một thế hệ —— dù là giọng hát khí âm từ tính của anh ta hay là kiểu hóa trang đậm chất visual, đều làm muôn vàn fan mê ca nhạc chìm đắm trong đó, ngay cả sau này khi Cố Tín mới debut, phong cách cũng bắt chước anh ta một cách rõ ràng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!