Chương 22: Khúc Trực bị hình tượng của mình ám rồi…..

Trịnh Bảo Châu nghe Tề Thịnh khen Khúc Trực đến thế, hết kiên nhẫn phản bác một câu: "Chính là thế, mới có thể làm nổi hình tượng "vì nước vì dân" của cậu ta đó."

Tề Thịnh hỏi ngược lại: "Sao cô lại biết cậu ấy không thật lòng chớ?"

"Vì tôi hiểu cậu ta á.

"Trịnh Bảo Châu dứt lời, lại nhớ tới cảnh Khúc Trực dịch xe đạp công cộng tối qua. Ngày đông giá rét, trời vừa tối vừa lạnh, cô cũng chẳng rõ Khúc Trực muốn gì. Lẽ nào bị hình tượng của mình ám mệ nó rồi?? Tề Thịnh ngẫm nghĩ, hỏi Trịnh Bảo Châu:"Ví dụ có một người đạo đức giả, nhưng anh ta làm việc tốt cả đời, vậy anh ta có được xem là người tốt không?"

Trịnh Bảo Châu đáp: "Đối với người khác mà nói là có, nhưng đối với người hiểu anh ta, thì anh ta là phường dối trá."

Tề Thịnh ngả người về phía trước, nhìn bóng lưng Trịnh Bảo Châu: "Tôi tò mò đấy, vì sao cô lại thấy lão Khúc làm những việc ấy, là để mua danh chuộc tiếng hử?"

"Vì tôi biết thế, hình tượng của cậu ta xây dựng tốt như thế, cho dù cậu ta làm gì sai, cũng chẳng ai tin." Trịnh Bảo Châu nói xong, nhìn Tề Thịnh qua gương chiếu hậu, "Chính là nói những người bị bề ngoài của cậu ta lừa như anh đấy."

"…" Tề Thịnh lặng đi một lúc, càng tò mò hơn trước, "Cho nên lão Khúc đã làm chuyện gì sai thế?"

Trịnh Bảo Châu giật giật khóe miệng, lại đem lời nuốt trở về: "Thôi, lười nói, dù sao nói ra anh cũng không tin."

"…Cô không nói sao biết tôi có tin hay không chớ!"

Tề Thịnh làm một người đam mê drama, thứ khiến anh ta khó chịu nhất là nói một nửa giấu một nửa này, "Cô nói với tôi đi mà, tôi phân tích giúp cho!"

"Không nói, nhớ tới lại bực mình."

Tề Thịnh: "…."

Thôi, chốc nữa anh ta sẽ hỏi thẳng Khúc Trực! Anh ta thật muốn xem xem lão Khúc đã làm gì sai, mà khiến Trịnh Bảo Châu ghim từng ấy năm.

Giờ này đúng vào giờ cao điểm tan tầm, xe của Trịnh Bảo Châu bị tắc đường một lúc, đến nhà hàng chậm hơn dự kiến một chút. Nhà hàng này là nhà hàng đồ Tàu đầu tiên cô mở, kinh doanh nhiều năm, diện tích đã mở rộng mấy lần, nội thất trang trí bên trong cũng đổi mấy lần rồi.

Không ít cửa hàng chung quanh mở cửa không bao lâu đã đổi chủ, chỉ có nhà hàng của bọn họ luôn sừng sững không ngã.

Cô đỗ xe xong, bèn dẫn Tề Thịnh vào.

Tề Thịnh lần đầu tới đây ăn cơm, trang trí trong nhà hàng rất thời thượng, người vào ăn cơm phần lớn là thanh niên. Trong nhà hàng cũng có phòng riêng, thường dùng để chuẩn bị tiệc.

Hôm nay Trịnh Bảo Châu qua còn đặt trước một phòng riêng, phục vụ ở nhà hàng đều nhận ra Trịnh Bảo Châu, thấy cô dẫn người vào, liền mời bọn họ vào phòng riêng.

"Đây là menu, anh xem thử đi."

Trịnh Bảo Châu đưa menu cho Tề Thịnh, Tề Thịnh liếc nhìn giá, tính là tầm trung, anh ta vẫn mời được. Anh ta cười đưa menu lại cho Trịnh Bảo Châu: "Đã nói là tôi mời, cô cứ gọi món đi."

"Ô kê." Trịnh Bảo Châu cũng không nhìn menu, gọi vài món đặc sắc trước, cùng một số món giới hạn theo mùa, "Tạm như vậy đã, nếu lát nữa Khúc Trực tới, không đủ mình lại gọi thêm."

"Được.

"Nhân viên phục vụ thu menu đi ra ngoài, một người khác đi vào đưa nước rót trà cho họ, còn bưng lên một ít đồ ăn vặt. Hai người ngồi một chốc, người phục vụ đã dẫn Khúc Trực tới. Tề Thịnh không ngờ Khúc Trực tới sớm thế, nhìn anh mấy phần kinh ngạc:"Hôm nay ông không tăng ca à?"

"Ừ." Khúc Trực gật đầu, ngồi vào bàn, "Hôm nay đi sớm một tí, tôi ngồi tàu điện ngầm, nhanh lắm."

"Ồ…. thảo nào." Tề Thịnh nói đoạn, cười tủm tỉm nhìn anh, "Hóa ra ông muốn ăn cơm với cô Bảo Châu đến thế nha."

"…." Khúc Trực bưng chén trà, nhấp một ngụm trong chén, "Ông nghĩ nhiều rồi, bữa này ông trả tiền, được ăn chùa tội gì không ăn."

"….

"A, cái thằng này. Người phục vụ thấy có người mới vào, bèn đưa menu cho anh, Khúc Trực ngó qua, đồ ăn ở nhà hàng này tuy cũng là kiểu Trung, nhưng tinh xảo hơn những món ở khách sạn của Trịnh Bảo Châu, nhà hàng của khách sạn bán thuần đồ dân giã, món ở đây được thiết kế hoa lá cành hơn. Anh gọi hai món Trịnh Bảo Châu chưa gọi, rồi trả menu cho người phục vụ/ Tốc độ lên món của nhà hàng rất khá, Khúc Trực còn chưa uống xong trà, những món Trịnh Bảo Châu gọi đã được bưng lên. Tề Thịnh thử một miếng tôm nõn, quay qua gật như giã tỏi với Trịnh Bảo Châu:"Hương vị không tồi, màu sắc xào ra cũng đẹp, nhìn lóng la lóng lánh."

Trịnh Bảo Châu đương nhiên cũng khen không dứt miệng về đầu bếp nhà mình: "Những món tối nay đều do Vương Vũ Kỳ tự làm đó, chị ấy giờ đã là bếp chính ngang hàng với sư phụ Triệu rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!