Chương 35: (Vô Đề)

Dù sao bây giờ Trịnh Bảo Châu cũng là ngôi sao nữ lên hot search rất nhiều, không chỉ ra ngoài phải đeo khẩu trang, mà ăn sáng cũng phải chọn một phòng riêng ngồi ăn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bữa sáng của nhà hàng vốn phục vụ theo kiểu tự chọn, nhưng giờ đây bị họ đổi thành gọi món theo yêu cầu. Lương Tuệ Tuệ hiểu rõ khẩu vị của hai người như lòng bàn tay, giúp họ mang đồ ăn yêu thích thường ngày của họ lên: "Cô Bảo Châu, anh Khúc, tôi mang bữa sáng của hai người tới rồi đây!"

"Được, cảm ơn cô.

"Trịnh Bảo Châu vừa nói vừa tháo khẩu trang xuống, sau đó cô cúi đầu thì thấy Lương Tuệ Tuệ đặt một phần trứng hấp làm thành hình trái tim ở trước mặt hai người. Trịnh Bảo Châu im lặng, Lương Tuệ Tuệ thì chủ động giải thích với cô:"Đây là trứng hấp hình trái tim mà đầu bếp Liêu đặc biệt làm cho cô và anh Khúc, bắn tim!

"Lương Tuệ Tuệ đang nói thì làm động tác hình trái tim thật lớn với Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực. Trịnh Bảo Châu:"…"

Bây giờ cô thấy may mắn vì hai người đang ngồi trong phòng riêng.

"Chúc cô Bảo Châu và anh Khúc ngọt ngào, trăm năm hạnh phúc nhé!" Lương Tuệ Tuệ tặng xong lời chúc phúc thì bưng khay thức ăn cười tít mắt rời đi.

"…" Trịnh Bảo Châu xấu hổ cười một tiếng với Khúc Trực: "Ha ha, gần đây Tuệ Tuệ bận rộn chuẩn bị thi cử, có lẽ áp lực khá lớn.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khúc Trực cười nhìn cô, cầm lấy thìa bạc đặt bên cạnh trứng hấp:"Anh thấy cũng khá đáng yêu."

Trịnh Bảo Châu thuận miệng nói: "Em thấy anh rất đáng yêu."

Tay đang cầm thìa của Khúc Trực khựng lại, sau đó môi khẽ nhếch lên, múc một thìa trứng hấp đưa tới bên miệng Trịnh Bảo Châu:

"Sau khi anh học xong tiểu học thì không còn ai dùng từ đáng yêu này để khen anh nữa. Há miệng."

Trịnh Bảo Châu há miệng ăn trứng hấp anh đút, sau đó nhìn anh nói: "Hình như ngọt hơn thường ngày, có phải đầu bếp Liêu cố ý làm phiên bản ngọt này không?

"Dù sao thì ngay cả hình dạng cũng làm thành trái tim rồi. Khúc Trực lại múc một thìa trứng hấp đưa tới miệng mình:"Có thể là vì anh khá ngọt đấy."

"…" Trịnh Bảo Châu vốn định phàn nàn anh, kết quả thấy anh ăn trứng hấp với chiếc thìa kia, lời đến miệng lập tức thay đổi: "Em dùng chiếc thìa đó rồi đấy!"

Khúc Trực thản nhiên gật đầu: "Anh biết."

"…" Trịnh Bảo Châu chỉ một chiếc thìa khác trên bàn: "Rõ ràng ở đó còn một chiếc thìa kìa!"

Khúc Trực ăn trứng hấp, nhìn cô nói: "Hình như đúng là ngọt hơn bình thường, xem ra em khá ngọt."

Trịnh Bảo Châu: "…

"Cô hơi đỏ mặt quay đầu đi rồi tiếp tục ăn bữa sáng một cách tự nhiên. Khúc Trực còn phải tới công ty làm, hôm nay đợi Trịnh Bảo Châu đã muộn mất một lúc, nên anh chỉ ăn đơn giản rồi đứng dậy khỏi bàn ăn:"Anh sắp muộn nên phải đi rồi, em ăn từ từ thôi, đừng vội."

"Hả?" Trịnh Bảo Châu nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, quả thật đã muộn. Cô đặt đồ trong tay xuống, nói với Khúc Trực: "Hay là em đưa anh đi nhé, lái xe sẽ nhanh hơn, anh còn có thể ăn thêm hai miếng!"

Khúc Trực cười, cúi người hôn lên môi Trịnh Bảo Châu một cái: "Anh ăn no rồi, cảm ơn sự tiếp đãi nhiệt tình.

"Trịnh Bảo Châu cứng đờ tại chỗ. Trong mắt Khúc Trực còn mang theo ý cười lấp lánh ánh sao:"Em ăn nhiều chút, không cần vội, anh đi trước đây.

"Trịnh Bảo Châu nhìn anh rời khỏi phòng, trên mặt vẫn còn nóng bừng. … Như vậy là không được rồi! Chỉ là bị anh hôn một cái thôi đã đỏ mặt, sau này thì phải làm sao! … Không phải, cô không có ý đó! Trịnh Bảo Châu cầm cốc nước chanh mát lạnh trước mặt lên uống ừng ực vài ngụm để hạ nhiệt vật lý cho bản thân. Khúc Trực thường xuyên là người đầu tiên đến công ty, nhưng hôm nay anh quẹt thẻ xong thì Tề Thịnh đã ngồi bên trong. Nhìn thấy Khúc Trực đi vào, Tề Thịnh lập tức lên tinh thần:"Lão Khúc, tối qua cậu làm gì mà hôm nay muộn vậy mới tới?"

Khúc Trực trả lời anh ta với vẻ vô cảm:

"Muộn à? Còn một lúc nữa mới muộn."

"Muộn hơn so với thời gian bình thường của cậu đấy!" Tề Thịnh nói xong thì đứng dậy, bước tới trước mặt anh, giọng điệu mờ ám hơn vừa rồi rất nhiều:

"Chúng ta quen biết nhau lâu rồi, cậu không cần giấu tôi. Tôi đã nhìn thấy hot search tối qua rồi, cậu ở cùng với cô Bảo Châu cả tối chứ gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!