Chương 31: (Vô Đề)

Sau khi Trịnh Bảo Châu cúp điện thoại, cô gửi định vị cho Cao Bác Vân.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngày đầu tiên của tết Nguyên Đán, trên đường ít xe hơn hẳn ngày thường, Cao Bác Vân lái xe vun vút không gặp chút trở ngại nào. Anh ấy không mất nhiều thời gian đã đến được dưới nhà Trịnh Bảo Châu, sau đó dựa vào thông tin cô gửi để tìm nhà rồi đi lên.

Tô Minh Hỷ vẫn ngồi trước cửa, thái độ không dịu xuống chút nào. Trịnh Bảo Châu lấy cho mình một quả quýt, ngước mắt nhìn Tô Minh Hỷ: "Mẹ, mẹ không khát à? Mẹ có muốn ăn quýt không?"

"Mẹ không ăn!"

Tô Minh Hỷ nhìn cô chằm chằm, cười lạnh một tiếng: "Hừ, vậy mà con còn ăn được!"

Trịnh Bảo Châu đút một nửa quả quýt vào miệng, nói chuyện không được rõ ràng cho lắm: "Đó là do mẹ muốn ngồi ở đấy, chẳng ai ép mẹ cả.

"Tô Minh Hỷ chậc một tiếng, thầm mắng bố của Trịnh Bảo Châu. Bà biết ngay cách của ông ấy chả ra gì mà! Đang nghĩ, chợt bên ngoài có người gõ cửa. Tô Minh Hỷ cũng không đứng lên, quay đầu hỏi một câu với bên ngoài:"Ai đấy?"

Ngoài cửa vang lên một giọng nam trẻ tuổi: "Chào cô, cháu tới tìm Trịnh Bảo Châu.

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tô Minh Hỷ nghiêng đầu nhìn Trịnh Bảo Châu, trong mắt lộ ra sự dò xét:"Con còn tìm viện trợ bên ngoài à?"

"Không phải, là bạn con đến chơi năm mới thôi."

"Bạn bè gì? Bạn trai sao?"

"…" Trịnh Bảo Châu im lặng. Cao Bác Vân còn ở bên ngoài gõ cửa: "Cô ơi, phiền cô mở cửa giúp cháu, cháu tới chúc tết ạ.

"Lúc này Tô Minh Hỷ mới đứng lên, nhìn thoáng qua mắt mèo. Đứng ở ngoài cửa là một người đàn ông trẻ tuổi, tuy trông không đẹp bằng Khúc Trực nhưng cũng đoan chính, sạch sẽ dễ nhìn. Anh ấy có vẻ khí chất hơn người thường, cũng không lôi thôi lếch thếch giống như một số người cùng trang lứa, nhìn qua là một cậu bé chú trọng chất lượng cuộc sống và điều kiện kinh tế không tệ."Con quen lúc nào đấy?

"Tô Minh Hỷ quay đầu nhìn Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu ngơ ngác nói:"Gần đây ạ."

Tô Minh Hỷ nhìn anh ấy một lát, hơi dịch ghế, mở cửa ra. Trong tay Cao Bác Vân còn cầm theo một hộp quà, người còn chưa vào mà hộp quà đã vào trước: "Chúc mừng năm mới cô, làm phiền cô rồi.

"Bởi vì có chiếc ghế ngăn ở trước nên cửa chỉ mở được một nửa, Cao Bác Vân nghiêng người chen vào, tươi cười chào hỏi với Tô Minh Hỷ. Trịnh Bảo Châu thấy anh ấy còn cầm quà theo, nghĩ thầm không hổ là đạo diễn Cao, dưới tình huống khẩn cấp như thế này mà vẫn chu đáo nhớ mang quà đến. Tô Minh Hỷ nhận lấy quà của Cao Bác Vân, để xuống và đóng cửa rồi lại dịch ghế về, sau đó bà ấy tiếp tục ngồi xuống ghế của mình. Cao Bác Vân nhìn một loạt động tác của bà ấy, gượng cười nói:"Cô làm gì vậy ạ?"

Tô Minh Hỷ nói: "Đang thanh lý môn hộ, cháu tới sai thời điểm rồi."

"Ha ha ha." Cao Bác Vân vẫn cười lịch sự như cũ, nhìn Tô Minh Hỷ nói: "Cô đúng là biết nói đùa, đã sang năm mới rồi, hòa thuận thì phát tài, hòa thuận thì phát tài."

Tô Minh Hỷ ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát anh ấy: "Cháu là bạn của Bảo Châu à?"

"Vâng ạ.

"Cao Bác Vân nói xong thì nhìn sang Trịnh Bảo Châu, kết quả nhìn thấy Khúc Trực ngồi trên ghế sofa. Anh đang bắt chéo đôi chân dài, bình tĩnh bóc quýt. Phát hiện anh ấy nhìn mình, anh hơi giương mắt lên, đón nhận ánh mắt của anh ấy. Gương mặt Cao Bác Vân thoáng cứng đờ, còn ánh mắt Khúc Trực nhìn có vẻ không được thân thiện cho lắm. Anh ấy cười ha ha hai tiếng, thầm nghĩ hôm nay mình lỡ sa chân vào đầm rồng hang hổ mất rồi:"Anh này là bạn học cũ của Bảo Châu đúng không?

Vậy là hai người đã… Ra mắt gia đình rồi sao?"

Khóe miệng Trịnh Bảo Châu khẽ giật, nhớ lại cuộc đối thoại của họ trên xe hôm đó, trả lời: "Nhà cậu ta cũng ở trong khu này, cậu ta đã gặp phụ huynh tôi hồi tiểu học rồi."

"Ồ…" Cao Bác Vân chậm rãi gật đầu, ánh mắt lướt qua hai người bọn họ. Tô Minh Hỷ ở sau lưng hỏi anh ấy: "Cháu và Bảo Châu quen nhau ở đâu? Sao tới bây giờ cô không thấy con bé đề cập gì đến cháu cả?"

"À, là thế này cô, cháu là đạo diễn…"

"Đạo diễn?"

Cao Bác Vân còn chưa nói xong, Tô Minh Hỷ đã to tiếng: "Vậy cậu đến nhà chúng tôi làm gì?"

Bởi vì khí thế của Tô Minh Hỷ quá mạnh, Cao Bác Vân vô thức lùi về sau một bước, tươi cười nói: "Cô đừng kích động, hôm nay cháu đến là muốn nói chuyện của Bảo Châu với cô."

"Chuyện của Bảo Châu thì liên quan gì tới cậu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!