Trịnh Bảo Châu nằm trên sofa cảm thấy câu này có vẻ không thích hợp lắm, cô chống người dậy, quay đầu lại nhìn Khúc Trực: "Tôi cảm thấy lời này của cậu hơi nhiều nghĩa đấy, người ta nghe được lại tưởng chúng ta đang làm gì trò mờ ám cũng nên!
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."…" Khúc Trực đứng tại chỗ, im lặng nhìn cô trong chốc lát: "Liệu có phải là tự cậu suy nghĩ nhiều rồi không?"
"Rõ ràng là do cậu nói không rõ ràng."
Trịnh Bảo Châu muốn ngồi dậy nhưng khuỷu tay lại trượt khỏi sofa. Thấy cô sắp ngã xuống đất, Khúc Trực tay tay lẹ mắt tiến lên, vươn tay đỡ được cô.
"Cậu không sao chứ?"
Khúc Trực ôm Trịnh Bảo Châu, chậm rãi đỡ người dậy. Trịnh Bảo Châu chống tay đỡ eo mình, hàng lông mày nhíu chặt: "Eo của tôi…"
Cú ngã vừa rồi khiến cái eo vốn đang đau nhức của cô trở nên tệ hơn.
"Eo bị trật rồi hả? Đau ở đây à?" Một tay Khúc Trực đỡ cô, một tay nhẹ nhàng ấn vào eo cô.
"Cậu, cậu, cậu nhẹ chút…" Trịnh Bảo Châu nắm lấy cánh tay Khúc Trực, muốn ngồi dậy khỏi sofa. Khúc Trực thấy thế, nhẹ nhàng ấn cô xuống:
"Cậu đừng lộn xộn, chút nữa lại ngã xuống bây giờ. Để tôi đỡ cậu dậy."
Trịnh Bảo Châu khoác vai anh, vừa ngẩng đầu, đôi môi đã khẽ lướt qua cằm Khúc Trực.
Trịnh Bảo Châu: "…
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khúc Trực:"…"
Động tác của hai người đều đột ngột khựng lại, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Cơ thể Trịnh Bảo Châu cứng đời, trời đất thánh thần ơi, cô vừa mới làm cái gì thế? Có phải cô vừa không cẩn thận hôn Khúc Trực không?
Cánh tay đang khoác qua vai Khúc Trực cũng bắt đầu đổ mồ hôi, trong đầu tràn ngập suy nghĩ: Thôi toi rồi! Gương mặt Khúc Trực thoạt nhìn không có gì thay đổi, vẫn là vẻ mặt không cảm xúc kia, nhưng yết hầu khẽ dịch chuyển vẫn vô tình tiết lộ tâm trạng giờ phút này của anh.
Hai người đứng hình mất hai giây, dường như Trịnh Bảo Châu cũng không còn cảm giác đau eo nữa, phắt một cái đẩy Khúc Trực ra, ôm chặt gối, ngồi co ro trên sofa: "À, ờ, tôi không sao rồi, cậu đi về trước đi!"
"… Ừm." Khúc Trực gật đầu một cách không được tự nhiên. Anh lại liếc qua Trịnh Bảo Châu một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng cô. Chờ anh đóng cửa lại, cơ thể Trịnh Bảo Châu mới thả lỏng, cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, chậm rãi ngả người xuống sô pha.
Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi Trịnh Bảo Châu! Mọi người đều là người trưởng thành rồi, không ai coi chuyện này là to tát cả! Ừ! Chính xác!
Trịnh Bảo Châu an ủi mình xong mới cầm một tấm cao dán, xé ra rồi dán lên trên eo, sau đó chui vào trong ổ chăn.
Sau khi trở về phòng, Khúc Trực lập tức đi vào phòng tắm, mở vòi nước nơi bồn rửa mặt, dùng nước lạnh táp lên mặt. Nước vẫn đang chảy ào ào, hai tay Khúc Trực chống lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Vừa rồi khi đôi môi Trịnh Bảo Châu khẽ lướt qua trên cằm anh, anh mới biết được, thì ra môi con gái lại mềm như vậy, tựa như lông chim khẽ quét qua lòng anh.
Anh bất giác giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cằm, một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, đóng vòi nước lại rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Trịnh Bảo Châu không biết đêm nay Khúc Trực ngủ có ngon hay không, nhưng cô thì ngủ không ngon chút nào.
Không ngờ vào tối hôm qua, một cô gái chưa từng yêu đương, cũng chưa từng theo đuổi thần tượng nam nào lại mơ thấy cảnh hôn môi với Khúc Trực!
Cô biết Khúc Trực có độc, nhưng không ngờ anh lại là kịch độc như vậy!
Ngày hôm qua môi cô chỉ không cẩn thận đụng phải cằm Khúc Trực, sao lại gây ra tác dụng phụ lớn như vậy chứ?
Trịnh Bảo Châu nhìn chằm chằm trần nhà đến tận rạng sáng.
Cô chỉ sợ cô vừa nhắm mắt thì lại mơ thấy cảnh mình đang hôn môi với Khúc Trực, trái tim nhỏ của cô không chịu nổi cảnh này đâu.
Vì tránh việc nhìn thấy mặt Khúc Trực sẽ nhớ tới một vài hình ảnh không hay, mấy ngày nay Trịnh Bảo Châu đều đóng cửa ở trong phòng của mình, ngay cả họp cũng là gọi Ngụy Trân lên phòng.
Nhân viên trong khách sạn đều đang truyền tai nhau, hình như cô Bảo Châu đã về, nhưng hình như lại chưa hoàn toàn trở về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!