Phòng của Khúc Trực ở trên phòng Trịnh Bảo Châu, họ ở cách nhau một tầng, vì khách sạn này thường xuyên có đoàn làm phim đến trọ nên có rất nhiều người hâm mộ đến nằm vùng, ngày nào cũng kín phòng. Khúc Trực đặt phòng tạm thời, vì vậy chỉ có thể đặt một phòng hạng sang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu đi theo anh vào phòng, tháo khẩu trang nhìn một vòng quanh phòng anh: "Không nhìn ra cậu còn xa hoa dâm dật như vậy đấy."
"..." Khúc Trực trầm mặc một lúc: "Xa hoa thì nhận, nhưng còn dâm dật thì cậu nhìn đâu ra vậy?"
Trịnh Bảo Châu nhìn bồn tắm đôi trước cửa sổ sát đất: "Người đứng đắn ai lại đi đặt bồn tắm ở đây hả?"
"Cái này là do khách sạn đặt, tôi cũng cảm thấy rất tò mò về cách bài trí này." Khúc Trực vừa mở vali vừa nói: "Mấy cái này đều cho cậu đấy.
"Trịnh Bảo Châu nghiêng người nhìn qua, trong chiếc vali của Khúc Trực có mấy túi đồ ăn vặt lớn nhỏ, bên cạnh còn có rượu thuốc và cao dán được để tách riêng, kỳ quái nhất là, anh còn mang theo một thùng ngâm chân loại gấp! Trịnh Bảo Châu kéo thùng ngâm chân ra, đặt xuống sàn nhà mở ra:"Cái này cũng là do cậu chuẩn bị cho tôi hả?"
"Ừ, ngâm chân có hiệu quả giảm mệt mỏi, tôi còn đặc biệt chọn kiểu có thể gấp lại được để cho tiện mang theo."
"Cậu nghĩ chu đáo thật đấy.
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khúc Trực từ chối cho ý kiến với câu trên:"Hay là cậu thử một chút xem sao. Tôi thấy đánh giá khá tốt."
"Đợi lát nữa về phòng tôi ngâm sau." Trịnh Bảo Châu để thùng ngâm chân sang một bên, lấy đồ ăn vặt trong túi lớn ra:
"Ôi trời ạ, cậu đến đây làm Bồ Tát sao? Cậu làm vậy khiến tôi hơi bối rối đó."
Khúc Trực mím đôi môi có chút khô khốc, mở miệng nói: "Cậu đừng suy nghĩ nhiều, là dì Tô bảo tôi chăm sóc cậu."
"Gì cơ?" Trịnh Bảo Châu nghe vậy, hai tay run lên: "Mẹ tôi biết tôi ở trường quay sao?"
"Nếu dì ấy biết, cậu còn có thể êm đẹp ở đây sao?"
"Cũng đúng." Trịnh Bảo Châu tặc lưỡi: "Vậy thì cậu đang dọa ai hả?"
Khúc Trực hơi khựng lại một chút rồi giải thích: "Ý của tôi là, lúc tôi đến đây, đúng lúc chung khách sạn với cậu, dì Tô kêu tôi chăm sóc cậu nhiều hơn một chút. Tôi ở chỗ cậu lâu như vậy, cũng nên báo đáp cậu chứ, đúng không?"
"Đó là điều đương nhiên!"
Nghe anh nói vậy, Trịnh Bảo Châu lập tức kích động: "Cậu có biết phòng cậu ở, một đêm bao nhiêu tiền không? Thế mà tôi cho cậu ở miễn phí đấy! Nói ra tôi lại cảm thấy tôi đang chịu thiệt."
"Vậy lần sau, tôi lại tới đưa đồ cho cậu nhé?"
Khúc Trực vừa nói vừa lấy miếng cao dán ra:
"Đây là cao dán do bố mẹ tôi tự nghiên cứu, nếu bị đau nhức thì dán một miếng, hiệu quả lắm. Tôi còn mang cả rượu thuốc đến, cậu bị bầm tím chỗ nào?"
"..." Trịnh Bảo Châu nghe thấy câu hỏi này, ho nhẹ một tiếng: "Cậu thông minh thế thì thử đoán xem vị trí nào dễ bị bầm tím nhất?"
Khúc Trực: "..."
Anh quay đầu đi, che miệng ho nhẹ một tiếng: "Vậy cậu tự bôi đi, chú ý một chút."
"Ờ…" Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh một lát, sau đó bỏ đồ ăn vặt trong tay xuống sáp lại gần nói:
"Thật ra eo của tôi hơi đau, cậu xoa bóp eo giúp tôi được không? Coi như là cậu trả tiền phòng."
"Ừm…"
Khúc Trực thu dọn ghế sofa một chút, cầm hai cái gối đưa cho Trịnh Bảo Châu: "Cậu nằm xuống đây."
"Được." Trịnh Bảo Châu cởi áo khoác ngoài ra, vén tóc lên, nằm sấp trên ghế sofa: "Cậu nhẹ nhàng thôi, eo tôi yếu ớt lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!