Chương 26: (Vô Đề)

Trịnh Bảo Châu nói xong lời này, Khúc Trực rơi vào trạng thái im lặng còn lâu hơn lúc nãy. Mà Trịnh Bảo Châu vẫn ngồi giận dỗi ở một bên, cho tới ngày hôm đó cô mới hiểu được Khúc Trực tâm cơ đến cỡ nào!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Từ nhỏ thành tích học tập của anh đã rất tốt, người khác luôn có ấn tượng tốt về anh, anh còn thiết lập cho mình tính cách của một nhà khoa học, "tổ quốc

"luôn treo bên miệng. Thử hỏi ai sẽ tin rằng một học sinh thông minh, dễ thương và có chí hướng như vậy lại đánh người trong hẻm nhỏ cơ chứ? Nhạc Bất Quần cũng sẽ hổ thẹn khi nhìn thấy anh! Trịnh Bảo Châu tùy ý cầm một chai nước khoáng chưa mở trên bàn lên, xem như đầu của Khúc Trực mà vặn ra, sau đó uống ừng ực hơn một nửa."…

"Khúc Trực yên lặng ngồi bên cạnh nhìn cô uống nước. Trịnh Bảo Châu uống gần đủ rồi mới đặt bình nước trong tay xuống và nhìn Khúc Trực nói:"Nói cách khác, cậu là người tiên phong đấy.

Bởi lúc ấy giới giải trí còn chưa có thịnh hành thiết lập tính cách đâu."

"…" Khúc Trực mím môi: "Hình như vừa rồi có người nói, nếu cậu đã nhìn thấy thì vì sao không hỏi trực tiếp? Trong lòng cậu mắng tôi nhiều năm như vậy cũng không thể hỏi trực tiếp một câu sao?"

Trịnh Bảo Châu: "…

"Khá lắm, bé nào cũng có phần à? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Mắc gì tôi phải hỏi cậu hả?

Tôi tận mắt nhìn thấy cậu đánh người, mẹ tôi và thầy giáo cũng không tin tôi thì tôi hỏi cậu, cậu sẽ thừa nhận sao?"

Khúc Trực hơi mím môi, anh cũng cầm một chai nước khoáng trên bàn, vặn nắp và ngửa đầu uống một ngụm: "Chuyện này có ẩn tình."

Trịnh Bảo Châu hừ lạnh một cái: "Nói, để tôi nghe xem ẩn tình mà cậu bịa ra có đủ động lòng người hay không."

Khúc Trực: "…"

Anh còn nhớ rõ ngày hôm đó thời tiết không đẹp lắm, bố mẹ anh ở viện nghiên cứu chưa về nên chỉ có một mình anh ở nhà vào cuối tuần.

Tuy rằng dì Tô nói rằng bất cứ lúc nào anh cũng có thể đến nhà họ ăn cơm, nhưng quan hệ giữa anh và Trịnh Bảo Châu không tốt nên anh cũng không muốn lúc nào cũng đi qua làm phiền dì Tô.

Khi học tiểu học, bởi vì anh còn quá nhỏ nên chỉ có thể tới nhà dì Tô ăn ké cơm, nhưng đến trung học thì anh đã tự nấu ăn, thỉnh thoảng nếu lười thì sẽ xuống tầng tìm ít đồ lấp bụng.

Đường Tân Hòa cách nơi họ ở không xa, ở đó có một quán làm món kho cực kỳ ngon. Khúc Trực nấu cơm trong nồi và nhét một ít tiền vào túi, anh muốn tới đường Tân Hòa mua ít món kho để ăn kèm với cơm.

Vừa vào ngõ nhỏ không bao lâu thì anh chợt nghe thấy phía trước có hơi ồn ào. Anh nhìn qua và thấy một học sinh nam đang ồn ào với một dì. Hình như dì ấy không nhìn thấy được nên quỳ dưới đất để mò mẫm tìm thứ gì đó, trông rất chật vật.

Học sinh nam cầm trong tay cái bao bóng, không ngừng cười khúc khích bên cạnh.

Khúc Trực bước nhanh đến và nhặt giúp dì ấy cây gậy dò đường bị bỏ qua một bên. Học sinh nam kia thấy anh xen vào thì không vui mà chất vấn anh:

"Mày làm gì đấy? Ai mượn mày nhặt?"

Khúc Trực liếc nhìn cậu ta, cậu ta trông có vẻ trạc tuổi anh nhưng vóc dáng rất khỏe mạnh, chắc cũng phải cân nặng gấp đôi anh.

"Tôi muốn nhặt thì nhặt, còn cần cậu cho phép à?"

Cậu học sinh nam nghe xong lời này thì hung hăng bước đến, định giật cây gậy dò đường: "Mày thích xen vào chuyện người khác như thế thì mày phải giúp bà ta bồi thường tiền bánh kem cho tao!

"Một cái bánh kem nát bấy nằm trên mặt đất cách chỗ họ không xa, bơ trộn lẫn với mặt đất bẩn thỉu, nhìn rất là nhớp nháp, khó chịu. Khúc Trực vì muốn mua món kho mới xuống dưới nên không mang nhiều tiền. Anh lấy hết tiền mình mang trên người ra nhưng đổi lại nghe được một tiếng cười khẩy từ cậu ta:"Chỉ có nhiêu đó à, mày biết bánh kem của tao mắc cỡ nào không?

Nghèo kiết xác thì đừng học người khác đi thực thi công lý làm gì cho phí công!

"Cậu ta nói và đi tới giật lấy cây gậy dò đường trong tay Khúc Trực, cả hai nhanh chóng đánh lộn với nhau, vì đối phương lớn hơn so với anh rất nhiều nên Khúc Trực cần phải dùng hết sức mình mới có thể chế phục cậu ta trên mặt đất. Chỉ là anh không thể ngờ được cảnh tượng này bị Trịnh Bảo Châu tình cờ đi ngang qua thấy được."Chuyện là như vậy, dì Tiêu sống ở đường Tân Hòa, ngày tôi gặp dì ấy là lúc dì ấy mới xuất viện được một thời gian ngắn. Dì ấy bị tai nạn xe cộ và bị mù nên chưa thích ứng với chuyện sinh hoạt mà nhìn không thấy được.

Lúc dì ấy đi xuống mua đồ thì không cẩn thận va phải cậu học sinh nam kia và làm nát bánh kem của cậu ta."

Trịnh Bảo Châu nhíu mày: "Cho dù như vậy thì cũng đâu đến mức bắt chẹt người ta như thế? Người ta cũng có cố ý đâu, đưa tiền bồi thường cho cậu ta là được rồi còn gì!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!