Chương 25: (Vô Đề)

Khúc Trực nhớ hôm đó là thứ sáu, sau khi học xong lớp ngoại khóa cuối cùng, mọi người lần lượt quay trở lại lớp học để thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan trường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lớp ngoại khóa mà Khúc Trực tham gia giảng về sự phát triển của người máy và xu hướng trong tương lai, hôm nay mọi người thảo luận khá sôi nổi nên anh về hơi muộn. Khi quay trở lại lớp học, anh phát hiện ra Trịnh Bảo Châu cũng chưa về.

Cô đang ngồi trên ghế thu dọn cặp sách, bên cạnh là hai người bạn cùng lớp đang bàn luận về cách phối màu với cô.

Trịnh Bảo Châu đăng ký lớp thiết kế thời trang, Khúc Trực thấy cô vốn không  thích thiết kế quần áo đẹp, cô chỉ thích quần áo đẹp thôi.

Anh không nói chuyện với họ mà đi về chỗ của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trịnh Bảo Châu không để ý đến anh, tiếp tục cười nói với các bạn cùng lớp:

"Màu đỏ phối với màu xanh dương hả? Còn tùy thuộc vào màu đỏ và màu xanh dương nào nữa."

"Chính là màu xanh dương của đồng phục trường chúng ta với màu đỏ của đồng phục trường trung học Thực Nghiệm đấy!"

Khúc Trực thu dọn đồ đạc xong, đúng lúc nghe thấy Trịnh Bảo Châu bật cười lên tiếng:

"Hả? Như vậy thì lố quá! Độ bão hòa của hai màu này cao như vậy, ai lại đi phối chúng với nhau chứ? Đây không còn là vấn đề có xấu hay không nữa, làm thế sẽ mù mắt mất!"

"Đúng vậy đấy, ha ha ha!" Bạn học cũng bật cười: "Giống kiểu chữ đỏ trên nền xanh dùng khi thông báo í, ha ha ha ha, xấu chết!

"Khúc Trực cầm túi xách lên, vừa quay đầu lại đã thấy một bạn gái học lớp khác đang đứng ở cửa sau. Vô cùng trùng hợp là hiện tại trên người cô ta đang mặc áo khoác đồng phục của trường trung học Thực Nghiệm và quần đồng phục của trường bọn họ. Khúc Trực sững sờ, cô gái ngẩng đầu nhìn anh, rồi chạy đi giữa những tiếng cười. Anh khẽ nhíu mày, xoay người nói với những người trong phòng học:"Mấy cậu có nhàm chán quá không?

"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trịnh Bảo Châu lại liếc anh một cái, sau đó phụt cười:"Phối màu chán chỗ nào? Tôi thấy người máy mới chán đấy, ha ha." 

Khúc Trực khẽ mím môi không nói lời nào, liếc cô một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Anh nhớ ra cô gái vừa rồi là ai rồi, cô ta là Miêu Tư Vũ ở lớp bên cạnh họ.

Anh đã từng nghe thấy cái tên này từ miệng của những người bạn cùng lớp khác, nhưng lý do chỉ là vì cô ta bị mù màu. 

Có lẽ trong mắt những học sinh không có hiểu biết gì cho lắm này, mù màu là một điều rất mới lạ. Vì vậy sau khi có người phát hiện Miêu Tư Vũ không thể phân biệt được màu sắc trong đợt kiểm tra sức khỏe, tin tức này đã được lan truyền ra khắp các lớp.

Khúc Trực vốn tưởng rằng chỉ có học sinh tiểu học mới nhàm chán như vậy, không ngờ học sinh trung học cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu. 

Anh đi đến cửa lớp bên cạnh, thấy Miêu Tư Vũ đang nói chuyện với một cậu con trai trong lớp: "Đồng phục của tôi đâu?"

Bạn học nam bị cô ta chất vấn không hề có vẻ áy náy mà ngược lại còn có hơi đắc ý: "Đây này!" Cậu ta đưa áo khoác đồng phục cho Miêu Tư Vũ, còn không quên trêu đùa một câu:

"Thì ra cậu thật sự không thể nhận ra màu sắc à? Nhưng ngay cả chữ cậu cũng đọc không được hả, ha ha ha."

Miêu Tư Vũ mím môi, ném chiếc áo khoác trên người xuống đất, giật lấy cái áo trên tay cậu học sinh nam rồi chạy đi.

Trường cấp ba của Khúc Trực không bắt học sinh phải mặc đồng phục nhưng Miêu Tư Vũ luôn mặc đồng phục học sinh đến trường.

Tất cả mọi người đều không hề ngốc, trong lòng đều biết rằng cô ta luôn mặc đồng phục học sinh là để tránh việc phải phối quần áo, mặc đồng phục học sinh sẽ không xảy ra sai sót, rất an toàn. 

Ngoại trừ màu sắc thì đồng phục học sinh của trường trung học Thực Nghiệm gần như giống y hệt của họ cho nên không ngờ lại có người nghĩ tới chuyện này, nhàm chán đến mức dùng đồng phục học sinh để trêu đùa người khác.

"Cậu không cảm thấy mình đã đi quá xa rồi à?"

Khúc Trực đứng ở cửa lớp nhìn cậu học sinh nam đó, nói một câu. Cậu bạn kia nhận ra anh, dù sao thì anh cũng là hạng nhất khối, lại còn đẹp trai đến như vậy. Thế nhưng điều này không có nghĩa là bạn học nam đó sẽ tỏ ra yếu thế trước mặt anh.

"Liên quan gì đến cậu? Tôi chỉ đùa với bạn cùng lớp của mình mà thôi."

"Lấy khuyết điểm trên cơ thể của người khác ra để đùa, cậu thực sự cảm thấy rất thú vị à?"

Cuối cùng bạn nam kia cũng lộ ra sự lúng túng: "Liên quan gì đến cậu chứ? Cậu đứng nhất toàn khối nên muốn chĩa mũi vào mọi việc hả?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!