Trịnh Bảo Châu vẫn nhớ ngày cô mặc chiếc váy mới, dùng máy uốn tóc của mẹ để tạo cho mình kiểu tóc xoăn yêu thích và vui vẻ ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Nhã Hâm đã đặt chỗ trong nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn và mời một vài bạn cùng lớp thân thiết đến ăn tối. Vốn dĩ cô ấy không định mời Khúc Trực nhưng bữa ăn này là mẹ Mạnh trả tiền và bà ấy nói cô ấy phải mời học sinh giỏi nhất trong lớp đến để cô ấy có thể học hỏi thêm từ người ta.
Mạnh Nhã Hâm nghĩ rằng với tính cách lạnh nhạt của Khúc Trực thì cũng không chắc người ta sẽ đến cho dù cô ấy có mời. Nhưng cô không ngờ Khúc Trực rất dễ nói chuyện, nên khi cô ấy mời anh đã đồng ý ngay lập tức.
Trịnh Bảo Châu sống trong cùng một khu phố với Khúc Trực nên nói một cách hợp lý là có thể đi tới nhà hàng cùng nhau. Nhưng từ trước đến nay quan hệ giữa hai người luôn không hợp nên đều lựa chọn tự mình lái xe đi.
Tuy rằng tách ra đi nhưng thời điểm đến nơi lại rất đồng đều.
Hai người đồng thời xuống xe, Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu ăn mặc sang trọng bước về phía khách sạn. Mặc dù anh không nói một chữ nào nhưng Trịnh Bảo Châu đã từ trong ánh mắt của anh mà tự mình lĩnh ngộ được mười nghìn chữ.
"Khúc Trực, ánh mắt vừa rồi của cậu là có ý gì?"
Trịnh Bảo Châu cầm món quà đã chuẩn bị cho Mạnh Nhã Hâm và đi theo: "Sao, thấy người đẹp thì ngứa mắt ghen tỵ à?"
"…
"Khúc Trực không nói chuyện mà đi thẳng đến thang máy và nhấn nút. Vốn Trịnh Bảo Châu không muốn đi chung thang máy với anh nhưng nhìn thang máy khác còn phải đợi một lúc nên vẫn đi vào. Thang máy chỉ có hai người họ, Trịnh Bảo Châu đánh giá Khúc Trực từ trên xuống dưới và nói:"Đừng có nói là cậu tới tay không đấy nhé? Quà sinh nhật đâu?
"Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Khúc Trực nói:"Trong cặp sách.
"Trịnh Bảo Châu liếc nhìn chiếc cặp sách của Khúc Trực. Trời ạ, ai mà lại đeo cặp sách tới dự tiệc sinh nhật của bạn nữ cùng lớp chứ! Chắc lát nữa anh không biểu diễn cho mọi người trò làm bài thi toán đâu nhỉ? Nghĩ tới đây, Trịnh Bảo Châu nhìn anh một cách hoài nghi:"Đừng nói là anh chuẩn bị đề thi đưa cho cậu ấy nhé?"
"… Cậu nghĩ nhiều quá rồi."
"Vậy thì tốt." Trịnh Bảo Châu nói rồi cầm hộp quà nhỏ mà cô đã chuẩn bị, vung vẩy trước mặt Khúc Trực: "Đây là thỏi son tôi chuẩn bị tặng Mạnh Nhã Hâm, màu cực kỳ đẹp."
Khúc Trực nhìn một cái và nói: "Không được phép trang điểm trong trường học."
"Thì cậu ấy có thể dùng nó ở trường đại học, dù sao bọn mình cũng sắp tốt nghiệp rồi mà.
"Nghĩ đến đây, Trịnh Bảo Châu có hơi kích động, cô nghe nói Khúc Trực chuẩn bị đi du học, đây quả thực là một tin vui lớn. Cuối cùng cô, Trịnh Bảo Châu đã có thể thoát khỏi tên sao chổi Khúc Trực rồi! Vừa nghĩ đến hai chữ"sao chổi
"thì thang máy không lung lay một cái, ngay cả đèn cũng vụt tắt. Trịnh Bảo Châu sợ hãi hét lên, cũng may đèn nhanh chóng sáng lại nhưng thang máy vẫn bị kẹt ở đó không nhúc nhích. Trịnh Bảo Châu co rúm trong góc và nơm nớp lo sợ nhìn Khúc Trực:"Sao vậy?"
Khúc Trực vẫn đứng nguyên tại chỗ, trước tiên anh nhấn vào các tầng khác và phát hiện không có phản hồi nên nhấn chuông kêu cứu: "Chắc là bị trục trặc."
"Trục trặc á?"
Trịnh Bảo Châu nghe hai chữ này thì mặt trắng bệch, lập tức suy nghĩ đến hình ảnh thang máy rơi vỡ trong các bộ phim truyền hình:
"Không phải chứ? Vậy sao cậu vẫn bình thản như không có việc gì thế?"
Khúc Trực ngoái đầu lại nhìn cô: "Vậy thì phải làm sao? Hét lên với cậu à?"
"…" Trịnh Bảo Châu mím môi rồi lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó nhưng phát hiện tín hiệu cực kém nên không gọi được. Tinh thần của Trịnh Bảo Châu có hơi suy sụp:
"Khúc Trực, cậu quả nhiên là sao chổi mà. Tôi đúng là không nên đi cùng thang máy với cậu!"
"…" Khúc Trực cũng lấy điện thoại của mình ra xem, đúng là tín hiệu rất yếu điện thoại cũng không thể kết nối: "Vừa rồi tôi mới nhấn chuông kêu cứu, những người trong phòng trực ban hẳn sẽ nghe được."
Vừa dứt lời thì bỗng nhiên thang máy rơi xuống một đoạn khiến Trịnh Bảo Châu sợ tới mức co rúm lại một bên và thét to: "A a a a!
"Dù cho Khúc Trực có bình tĩnh tới đâu thì anh cũng chỉ là chàng trai mười sáu tuổi mà thôi nên lúc này cũng có hơi sợ hãi. Anh liếc nhìn Trịnh Bảo Châu, giơ tay nhấn tất cả các tầng của thang máy rồi đi tới kéo Trịnh Bảo Châu từ dưới đất lên:"Dựa lưng vào tường, sau ót cũng vậy, gấp đầu gối lại và nhón mũi chân lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!