Chương 20: (Vô Đề)

Sau khi ăn lẩu, mọi người đến quán karaoke bên cạnh quán lẩu. Đó giờ Khúc Trực không hề thích tham gia vào các cuộc vui như thế này, Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực đang đi đến karaoke với bọn họ, lập tức hỏi:

"Ngày mai cậu không đi làm sao? Còn đi hát nữa à?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Tuệ Tuệ đang đi phía trước nghe thấy lời của cô thì quay đầu lại nói với cô: "Chính là vì suy nghĩ tới việc ngày mai mọi người đều phải đi làm nên chúng ta chỉ hát đến mười một giờ thôi!"

Khách sạn thuộc ngành dịch vụ, không có ngày nghỉ nên Lương Tuệ Tuệ cũng không chọn những ngày cuối tuần. Ngày mai cô ta cũng phải đi làm ca sáng vì vậy ngay từ ban đầu cô ta đã không định chơi quá muộn.

Trịnh Bảo Châu nghe cô ta nói vậy cũng không nói gì nữa, Lương Tuệ Tuệ đã đặt một phòng riêng thật lớn, trong phòng được tặng một đĩa trái cây và mấy chai bia.

Sau khi Tiểu Ngọc bước vào, cô ấy và Lương Tuệ Tuệ hai người đã đi chọn bài hát, giữa chừng còn luôn thì thầm to nhỏ với nhau, thỉnh thoảng lại liếc sang Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực.

Trịnh Bảo Châu: "...

"Dù sao nếu họ chọn mấy bản tình ca phải song ca thật thì cô cũng không thể hát được. Sau khi người nào đó hát xong, bầu không khí trong phòng nhanh chóng nóng lên, trước đây vào những dịp như vậy, mọi người đều công nhận người bá chiếm micro là Tiểu Ngọc, không ngờ hôm nay Lương Tuệ Tuệ hát còn sung hơn cả Tiểu Ngọc, hát liên tiếp mấy bài liền."Tuệ Tuệ, cô không thể cứ hát mãi được, mau đẩy bài hát của người khác lên trước đi." Tiểu Ngọc vừa ăn dưa hấu trong đĩa trái cây vừa thúc giục Lương Tuệ Tuệ. Lương Tuệ Tuệ "ờ

"một tiếng, tranh thủ thời gian nhạc dạo để chọn bài trên màn hình. Sau khi nhạc dạo kết thúc, trong căn phòng vang lên một khúc dạo đầu có tiết tấu nhanh, kế đến là một MV rất cổ điển xuất hiện trên màn hình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé."Đến rồi, đến rồi, bài hát của cô Bảo Châu và anh Khúc!

"Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc mỗi người cầm một chiếc micro, lần lượt đưa nó cho Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực. Trịnh Bảo Châu:"...

"Không phải chứ? Họ chọn một bài tình ca hát đôi thì cũng thôi đi, tại sao còn chọn một bài xưa ơi là xưa như vậy chứ? Có phải họ cảm thấy là cô không biết hát những bài hát hiện đại hay không? Cô cũng đâu có lớn hơn họ bao nhiêu tuổi đâu?"Tôi không biết hát." Khúc Trực thẳng thừng đặt lại micro xuống bàn. Trịnh Bảo Châu cũng làm theo: "Tôi còn chưa từng nghe qua!" 

"Không thể nào!

"Tiểu Ngọc kinh ngạc nhìn họ:"Bài hát này nổi tiếng như vậy, sao hai người lại không biết hát cơ chứ?"

"Đúng đấy, đúng đấy, đến tôi còn biết mà!

"Lương Tuệ Tuệ ở bên cạnh phụ họa thêm. Trịnh Bảo Châu vỗ tay:"Vậy thì tốt rồi, hai người hát đi! Nhanh lên!" 

"...

"Lương Tuệ Tuệ và Tiểu Ngọc vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ, cuối cùng vẫn cầm lấy micro và hát, hai người họ không hề nói dối, cả hai hát rất hay và lưu loát, thậm chí còn học theo các bước nhảy trong MV, nhảy nhót tưng bừng. Hai người hát xong lại nhốn nháo kêu Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực chọn một bài khác, Trịnh Bảo Châu vội đứng dậy:"Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt cho mọi người!" 

Lương Tuệ Tuệ chưa kịp từ chối, Trịnh Bảo Châu đã vội vàng mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đi vào, Trịnh Bảo Châu nhìn thấy trong đây có một siêu thị nhỏ, mặc dù mua đồ ăn vặt ở đây đắt hơn bên ngoài rất nhiều, có điều những người kinh doanh ngành này chủ yếu kiếm tiền từ rượu, đồ ăn, đồ uống chứ tiền hát không được bao nhiêu. 

Trang trí của quán karaoke rất mờ ảo, nhìn xung quanh đâu đâu cũng na ná nhau, đây là lần đầu tiên Trịnh Bảo Châu đến đây nên vẫn chưa tìm được siêu thị nhỏ vừa rồi. Cô đang định hỏi một nhân viên thì nghe thấy có người gọi mình, giọng điệu có vẻ rất vui:

"Cô Bảo Châu? Cô đến đây hát à?" 

Trịnh Bảo Châu quay lại thì nhìn thấy Đàm Diệu đã lâu không gặp. 

Cô mỉm cười gật đầu, nói với Đàm Diệu vừa đi tới: "Tôi có buổi tụ tập với nhân viên, anh cũng đến đây hát sao?Đàm Diệu nói:Karaoke này do người anh em của tôi mở, bình thường sau khi làm việc xong chúng tôi thích đến đây để tụ tập!" 

"Ồ… Hóa ra là vậy.

"Khoảng thời gian này, ngày nào Đàm Diệu cũng bị ông bố bắt đi làm ở công ty, đã lâu không gặp được Trịnh Bảo Châu, anh ta đang lo lắng không biết phải làm sao thì Trịnh Bảo Châu đã tự mình đến gặp anh ta. Cái này gọi là gì nhỉ? Chính là duyên phận đấy! Ông trời đã ban cho cơ hội tốt thế này, nếu không nắm bắt thì không phải là con người! Đàm Diệu lập tức niềm nở nói:"Hôm nay chi phí của mọi người ở đây đều tính cho tôi đi, mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái!" 

"À, chuyện này..." Trịnh Bảo Châu hơi do dự: "Không ổn lắm đâu."

"Không có gì không ổn cả, mọi người đã tới địa bàn của tôi rồi, làm gì có chuyện lại bắt mọi người phải tự móc tiền túi của mình chứ? Nếu truyền ra thì thể diện tôi biết để đâu?" 

Trịnh Bảo Châu: "...

"Anh vui là được. Vốn dĩ Trịnh Bảo Châu định ra ngoài để mua đồ ăn vặt, vì vậy Đàm Diệu quen đường đã nhanh chóng đưa cô đến siêu thị nhỏ. Trịnh Bảo Châu xách một giỏ hàng, cô cũng ngại nên không lấy quá nhiều. Đàm Diệu thì đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ tới cho cô, nhiệt tình ném đồ vào trong đó. Trịnh Bảo Châu:"...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!