Trong làng giải trí, "Thế hệ ngôi sao thứ hai" đã không còn là một khái niệm mới mẻ nữa, con trai, con gái, em trai, em gái gì đó không hề thiếu.
Những ngôi sao lọt vào mắt công chúng nhờ con đường này, trừ khi đạt được thành tích cao hơn người này người kia, nếu không thì cái danh xưng con trai, con gái, anh chị em của người này người kia nhất định sẽ theo họ đến già.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu không muốn sau này khi mọi người nhắc đến cô hoặc giới thiệu cô, câu đầu tiên nghĩ đến sẽ là "Cháu gái của Tô Minh Mỹ
". Khúc Trực nghe cô nói như vậy, bàn tay đang xoa mắt cá chân của cô dừng một chút, sau đó cười nhẹ nói:"Cũng có khí khái quá nhỉ."
"Dĩ nhiên."
Trịnh Bảo Châu duyên dáng dựa vào ghế sô pha, bắt đầu tưởng tượng đến tương lai: "Cậu thử nghĩ xem, sau này khi tôi nổi tiếng hơn cả dì út của tôi, người ta sẽ không nói tôi là cháu gái của Tô Minh Mỹ nữa, mà sẽ dùng từ "Dì út của Trịnh Bảo Châu" để giới thiệu bà ấy, hai thái cực hoàn toàn khác nhau, không phải rất tuyệt sao?"
"..." Khúc Trực im lặng một hồi: "Ừm, ai nói chim sẻ lại không có chí lớn cơ chứ."
"..." Trịnh Bảo Châu đánh vào cánh tay của Khúc Trực: "Cậu nói ai là chim sẻ đấy?"
Khúc Trực mỉm cười và lùi lại, không trả lời. Trịnh Bảo Châu nhìn nụ cười như có như không nơi khóe miệng anh, đột nhiên thấy hơi thấp thỏm: "Khúc Trực, cậu nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu đang ém tuyệt chiêu khủng khiếp gì đấy?"
Khúc Trực ngẩng đầu nhìn cô: "Ý của cậu là sao?"
"Cậu đừng giả bộ nữa." Trịnh Bảo Châu nhìn chằm chằm anh:
"Cậu vừa bế tôi lên, lại vừa giúp tôi thoa thuốc, kết hợp với sự bất bình thường của cậu trong khoảng thời gian này, tôi có lý do hoài nghi cậu đang ém chiêu khủng. Cậu có tuyệt chiêu gì thì mau sử dụng đi, đừng dọa người ta như vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Trực buông chân cô ra, ngước mắt nhìn cô, giữa đôi lông mày hơi cau lại lộ sự tức giận: "Trịnh Bảo Châu, đúng thật là từ nhỏ hai chúng ta đã không hợp nhau, nhưng cậu nghĩ lại đi, có lần nào cậu thật sự gặp khó khăn mà tôi không giúp đỡ cậu đâu chứ?"
"Ơ...
"Trịnh Bảo Châu nhất thời không nói nên lời, Khúc Trực nói không sai, dù sao trước đây người đưa áo cho cô đều là anh, nhưng... Cô cũng nắm tay anh, đuổi con chó đang dọa anh chạy đi mà! Ơ, khoan đã... Trịnh Bảo Châu chợt nhớ ra một chuyện."Lúc trước tôi thiếu hai tệ để mua một con gà con, tôi mượn cậu nhưng cậu lại không cho tôi mượn!
"Trịnh Bảo Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. Khúc Trực:"..."
Anh mím môi nhìn Trịnh Bảo Châu ở đối diện:
"Lúc đó tôi đã nói với cậu rằng những con gà đó đã bị nhuộm màu nhân tạo, không còn sống được bao nhiêu ngày đâu. Tôi cũng không biết kẻ bán buôn vô đạo đức nào đã nghĩ ra ý tưởng này rồi chuyên tới cổng trường tiểu học để lừa tiền học sinh tiểu học."
"Tôi… Tôi không quan tâm đến chuyện này, dù sao thì cậu cũng đã không cho tôi mượn!"
"Hừ, nếu như tôi cho cậu mượn, khi gà con của cậu chết cậu cũng sẽ trách tôi thôi."
Trịnh Bảo Châu: "...
"Đó là điều chắc chắn rồi, ai bảo anh nối giáo cho giặc. Cô giả vờ ho khan một tiếng, liếc nhìn Khúc Trực bên cạnh:"Nhưng mà gan cậu cũng to phết đấy, đứng đó léo nhéo nói huỵch toẹt ra hết ngay trước mặt ông chủ người ta, không sợ người ta đánh cậu à?"
Khúc Trực nói:
"Tôi là học sinh tiểu học, ông ta dám đánh tôi ngay cổng trường tiểu học, trước mặt rất nhiều học sinh và phụ huynh à? Vậy thì công cuộc kinh doanh của ông ta sẽ tan thành mây khói."
"..." Trịnh Bảo Châu trầm mặc, hóa ra học sinh tiểu học ghê gớm đến thế! Vậy thì lúc đó cô nên nói với ông chủ:
"Cháu là học sinh tiểu học, ông miễn phí cho cháu đi! Rồi mua thêm cho cháu một que kem nữa!"
"Được rồi, đêm nay đừng để bị dính nước, hai ngày sau ít đi lại thôi." Khúc Trực vặn chai rượu thuốc lại, đứng dậy khỏi ghế sofa: "Tôi đi về trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!