Hai ngày nay Lương Tuệ Tuệ bôn ba ngoài đường, cộng thêm vừa khóc một trận nên bắt đầu mệt rã rời. Trịnh Bảo Châu để cô ta về phòng nghỉ ngơi sớm, mình cũng trở về phòng. Hôm nay nhà Đàm Diệu tổ chức liên hoan, không ở lại đây, cô nhắn tin WeChat báo tin Lương Tuệ Tuệ đã bình an trở về.
Vừa nhắn xong, cô đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, cô tưởng Ngụy Trân tìm cô nói chuyện nên đi tới mở cửa.
Khúc Trực mặc chiếc áo len màu đen đang đứng bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu im lặng ngây ra một lúc, nhớ tới cảnh tượng nhảy nhót tối hôm trước. Cô ngượng ngùng đến mức da đầu tê rần, nhưng đứng trước Khúc Trực, lòng hiếu thắng của cô không cho phép cô bỏ chạy. Cô hơi ngước lên, vén mớ tóc lòa xòa bên tai, ra vẻ không thèm để ý: "Có chuyện gì thế?"
Tầm mắt Khúc Trực vô ý lướt qua cần cổ cô, sau đó rời đi chỗ khác: "Nghe nói Lương Tuệ Tuệ trở về rồi, cô ấy sao rồi?"
"Không sao, sớm đã xóa tên cặn bã kia ra khỏi cuộc đời cô ấy rồi."
"Được, vậy thì tốt. Tôi đi trước đây." Khúc Trực nói xong, bước nhanh rời khỏi cửa phòng Trịnh Bảo Châu, dường như sợ phải ở đây thêm vài giây nữa. Trịnh Bảo Châu nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy kỳ lạ, hình như anh đang tránh né cô thì phải? Tối đó người xấu mặt không phải là cô sao?
Cô chẹp một tiếng, lùi vào trong đóng cửa phòng lại.
Lương Tuệ Tuệ ngủ dậy, tâm trạng bình tĩnh hơn nhiều, nên quyết định đi làm lại. Nhưng Trịnh Bảo Châu không yên tâm về cô ta, vì vậy đã dặn dò những người khác để ý cô ta hơn, sợ cô ta nghĩ quẩn.
Hai ngày sau, trước thềm có một gói hàng gửi cho Lương Tuệ Tuệ. Tiểu Ngọc thấy món đồ gửi từ Đại học H thì bỗng cảm thấy đề phòng. Cô ấy không biết bên trong là gì, càng không dám đưa cho Lương Tuệ Tuệ bèn gọi Trịnh Bảo Châu đang chuẩn bị ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Bảo Châu cầm gói hàng lên nhìn qua, địa chỉ từ Đại học H, nhưng tên người gửi lại là một cô gái. Cô lắc gói hàng, món đồ bên trong không nặng, âm thanh cũng rất nhẹ nhàng: "Chắc không phải đồ gì nguy hiểm đâu, hàng chuyển phát nhanh đều đã được kiểm tra rất nghiêm ngặt rồi."
Tiểu Ngọc hỏi cô: "Vậy chúng ta cứ thế đưa cho Tuệ Tuệ sao?"
Dù sao đây cũng là đồ của Lương Tuệ Tuệ, họ chắc chắn sẽ không bóc ra, Trịnh Bảo Châu nghĩ ngợi, gửi cho Đàm Tâm một tin nhắn: "Hoa khôi đang hẹn hò với Lý Dật Phàm tên Trần Đan Ni đúng không?"
Đàm Tâm: Đúng, sao chị biết?
Đàm Tâm: Chúng tôi nói chuyện của Lý Dật Phàm với cậu ấy rồi, hình như họ cãi nhau, nghe nói đã chia tay rồi.
Trịnh Bảo Châu: Thằng tồi đó đáng bị như vậy! [Giơ ngón cái]
"Cô Bảo Châu?" Tiểu Ngọc thấy Trịnh Bảo Châu không nói lời nào nên gọi cô một tiếng. Trịnh Bảo Châu cất điện thoại đi, nói với cô ấy: "Gọi Tuệ Tuệ tới đây đi."
"Được." Tiểu Ngọc cúi đầu nhìn đi động và nhắn tin cho Lương Tuệ Tuệ.
Hiện tại Lương Tuệ Tuệ không có trực ban, nghe nói mình có chuyển phát nhanh nên tới đây rất nhanh. Khi nhìn thấy là từ Đại học H gửi tới, cô ta có hơi đứng hình, Trịnh Bảo Châu nói với cô ấy: "Tôi vừa mới dò hỏi, Trần Đan Ni chính là hoa khôi kia."
Lương Tuệ Tuệ nhíu mày và nhìn về phía Trịnh Bảo Châu: "Sao cô ta biết tôi?"
"Đàm Tâm nói với cô ta chuyện của cô và Lý Dật Phàm, hình như cô ta đã chia tay với Lý Dật Phàm."
Trịnh Bảo Châu nói lời này xong, Lương Tuệ Tuệ còn không có phản ứng gì, trái lại Tiểu Ngọc thì đập vào bàn: "Xì, xứng đáng!"
Lương Tuệ Tuệ cầm kiện hàng lên, lắc hai cái, sau đó lấy con dao trên bàn rọc bao ra. Bên trong không có vật gì nguy hiểm, chỉ có cái khăn lụa và một cái hộp trang sức. Hộp trang sức có một sợi dây chuyền, sợi dây mỏng bằng vàng, mặt dây chuyền là một mảnh bông tuyết, bên cạnh đó còn có một chiếc chuông cũng làm từ vàng.
Trịnh Bảo Châu nhướng mày, cô nhận ra sợi dây chuyền này là hàng giới hạn từ một nhãn hiệu kim hoàn nổi tiếng vào dịp Giáng Sinh. Khăn lụa kia cũng không phải khăn lụa bình thường mà là mẫu của Bunny kết hợp với một hãng nổi tiếng.
Ngoài hai phụ kiện này, bên trong còn kèm một tấm thiệp nhỏ, Lương Tuệ Tuệ cầm tấm thiệp lên đọc một lúc mới nói với Trịnh Bảo Châu và Tiểu Ngọc: "Cô ta nói đây đều là quà của Lý Dật Phàm, cô ta cũng biết tiền Lý Dật Phàm tiêu chính là tiền của tôi nên đem mấy thứ này gửi trả lại. Cô ta còn nói trước đây cô ta không biết Lý Dật Phàm đã có bạn gái, bây giờ bọn họ đã chia tay rồi."
Tiểu Ngọc nghe xong, không nhịn được lớn tiếng chửi: "Lý Dật Phàm đúng là chẳng ra gì! Đồ bắt cá hai tay! Anh ta đáng bị như vậy, đồ thối tha!"
"Được rồi, Tiểu Ngọc bớt giận nào, không cần phí tâm tổn sức nổi giận vì loại cặn bã như vậy." Trịnh Bảo Châu an ủi Tiểu Ngọc hai câu và nghiêng đầu nhìn Lương Tuệ Tuệ: "Cô định làm gì với mấy thứ này?"
Lương Tuệ Tuệ cau mày, đây đều là quà Lý Dật Phàm tặng cô gái khác nên cô ta không muốn giữ, nhưng những thứ này đều tiền của cô ta nên vứt nó đi thì lại tiếc…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!