Suy nghĩ miên man, tôi bất giác thối lui về phía sau, tay chân mềm nhũn. Mãi một hồi lâu, cuối cùng mới cảm thấy hối hận. Nhưng có nói gì cũng không còn kịp nữa, mấy tay bảo vệ đã nghe thấy và chạy tới kéo tôi ra cửa.
Từ đầu tới cuối, Lý Thâm đều chỉ im lặng đứng nguyên tại chỗ như vậy, không hề quay đầu lại.
Sau khi rời khỏi khách sạn Long Đằng, cả người tôi vẫn hoảng hoảng hốt hốt, trong đầu lúc thì xuất hiện biểu tình thương tâm muốn chết của Tần Tiếu Dương, lúc lại toàn là ánh mắt đạm mạc như nước của Lý Thâm, suy nghĩ loạn thành một mớ, căn bản cái gì cũng vô pháp tự suy xét. Đi qua đi lại hồi lâu trước cửa khách sạn, mới đột nhiên tỉnh ngộ, hẳn là nên đi xem tình hình của Tần Tiếu Dương.
Vì thế tôi bèn chấn chỉnh lại tinh thần, đi tới đầu đường bắt một chiếc taxi, trực tiếp đến nhà Tần Tiếu Dương. Tới cửa nhà hắn rồi, mới phát hiện trong phòng không có ánh đèn, gõ cửa rất lâu vẫn không có ai lên tiếng.
Chẳng lẽ hắn vẫn chưa quay về? Chắc sẽ không chạy tới chỗ nào đó uống rượu nữa chứ?
Tôi nhíu nhíu mày, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho hắn, kết quả lại là đã tắt máy. Nhất thời chán nản, liền thẳng thắn ngồi xuống trước cửa nhà hắn, hai tay ôm đầu gối, toàn tâm toàn ý chờ hắn quay về.
Nào ngờ, nháy mắt đã tới nửa đêm, lại vẫn không thấy bóng dáng của Tần Tiếu Dương. Tôi đánh vật suốt một đêm, giờ phút này mệt đến lợi hại, sau khi ngáp vài cái, cuối cùng mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Kết quả, lại bị một tiếng động thật lớn đánh thức ngay tức khắc.
Tôi nghe thấy rất rõ ràng, âm thanh kia từ trong nhà Tần Tiếu Dương truyền ra, lẽ nào… kỳ thực hắn ở nhà?
Nghĩ vậy, tôi vội vàng nhảy dựng lên, đưa tay gõ cửa lần nữa. Lại chờ một hồi lâu, đèn trong phòng khách mới sáng lên, ngay sau đó, cánh cửa trước mặt tôi cũng chầm chậm mở ra, xuất hiện gương mặt có chút tái nhợt của Tần Tiếu Dương.
"Giám đốc Tần."
"Tiểu Lý?" Hắn liếc nhìn tôi, tựa hồ có chút thất vọng, khẽ thở dài, "Thì ra là cậu."
"Thế nào? Anh tưởng là anh tôi sao?"
Hắn hơi ngẩn ra một chút, không đáp lời, chỉ gắng gượng cười cười, xoay người đi vào trong phòng khách, uể oải ngồi xuống ghế sô pha, khoát tay nói: "Ngượng ngùng, tôi hôm nay tâm tình không tốt lắm, trong phòng lộn xộn đến không ra làm sao, cậu đừng chê trách."
Nghe vậy, tôi bèn đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện trên bàn và dưới đất đều có mấy vỏ chai rượu, góc phòng còn có một đống mảnh thủy tinh vỡ.
Tôi thầm than một tiếng, khom lưng nhặt chai rỗng dưới mặt đất lên, hỏi: "Giám đốc Tần, anh hôm nay lại uống rượu?"
"Ừ." Hắn gật gật đầu, cười, mái tóc đen hỗn độn rũ xuống, gần như che khuất đôi mắt, "Không dựa vào chất cồn để làm tê liệt chính mình, tôi sao quên được người kia?"
Tay tôi khẽ run, tiếp tục thở dài, hỏi: "Lần này là vì cái gì mà cãi nhau?"
"Còn không phải giống như lần trước? Tôi oán trách tâm và người của hắn không cùng một chỗ, hắn lại thờ ơ, nói tôi cố tình gây sự." Tần Tiếu Dương nhắm mắt lại, đưa tay ấn lên ngực, khẽ nói, "Bất quá, tôi lần này thực sự đã hết hi vọng rồi."
Tôi thấy sắc mặt hắn trắng bệch, con ngươi đen sâu u ám, một bộ biểu tình khóc không ra nước mắt, đáy lòng cũng co rút đau đớn theo, nhịn không được mở miệng nói một câu: "Giám đốc Tần, nếu bây giờ anh gọi điện cho anh tôi…"
"Hắn nhất định sẽ đến." Tần Tiếu Dương cong khóe môi, hừ nhẹ, "Chỉ cần tôi nói một câu hòa hảo, hắn nhất định sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cùng tôi kết giao. Nhưng mà, có ý nghĩa gì đâu? Cho dù người đang ở bên cạnh, tâm của hắn lại không ở chỗ tôi, bất quá là bằng mặt không bằng lòng mà thôi."
Tôi ngẩn người, lẩm bẩm một mình: "Vậy, tâm của hắn rốt cuộc ở nơi nào?"
Tần Tiếu Dương ngây ngẩn một thoáng, bỗng nhiên trừng lớn mắt, thẳng tắp nhìn tôi chằm chằm. Một lát sau, lại như bừng tỉnh khỏi giấc đại mộng, vội vàng quay đầu đi, run giọng nói một câu: "Sao tôi biết được?"
Vừa dứt lời, liền cúi đầu ho khan, sắc mặt càng khó coi thêm vài phần.
"Giám đốc Tần, anh vẫn ổn chứ?" Tôi hoảng sợ, vội vã đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Không việc gì." Hắn lắc lắc đầu, bỗng nhiên chụp lấy tay tôi, hỏi, "Tiểu Lý, sao hôm nay cậu cũng xuất hiện ở nhà hàng Long Đằng?"
"Ách, tôi phải đi… xem mắt."
"Lại là anh cậu an bài?"
"Ừ."
Tần Tiếu Dương mỉm cười, chậm rãi buông tay tôi ra, thần sắc hơi có chút mơ hồ, từ từ nói: "Hắn quả nhiên rất quan tâm đến cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!