Chương 39: (Vô Đề)

Tôi cảm thấy nghẹt thở, nhất thời chỉ im lặng không nói. Chần chừ một lúc lâu mới khẽ thở dài, cất bước đi nhanh về phía góc phòng không bắt mắt kia.

"Anh." Tôi đứng thẳng bên cạnh Lý Thâm, nhưng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ cúi đầu xuống, rầu rĩ hỏi, "Sao hôm nay anh lại tới nữa?"

"Đây là nơi bán rượu, anh không thể tới sao?" Ngón tay anh gõ nhịp nhẹ nhàng lên mặt bàn, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi chăm chú, ngữ khí bình ổn.

"Nhưng mà, trước đây anh chưa từng uống rượu."

"Hiện tại đột nhiên anh thích." Lạnh lùng đáp một câu, ánh mắt anh vẫn đảo quanh trên mặt tôi.

Trái tim tôi đập thình thịch, vội vàng xoay tầm nhìn đi hướng khác, có cảm giác khắp người đều váng vất, toàn thân không được tự nhiên.

Suốt một tháng nay, tràng cảnh như vậy đã lặp đi lặp lại vô số lần. Lần nào cũng là tôi hỏi một câu Lý Thâm mới đáp một câu, lúc không nói gì, hai người liền lẳng lặng đối mặt với nhau như vậy, lặng im bất ngữ.

Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc trong lòng Lý Thâm muốn như thế nào, đều đã nháo tới tình cảnh này rồi, vì sao anh còn quấn lấy tôi không tha? Là vì muốn tận mắt chứng kiến dáng vẻ thê thảm của tôi một chút, hay vì diễn giả thành thật, hoàn toàn hối hận rồi?

Bất luận là loại nguyên cớ nào, tốt xấu gì anh cũng nên nói một tiếng đi? Tôi cũng chẳng biết thuật đọc tâm, cứ mắt to trừng mắt nhỏ như vậy làm sao có thể đoán ra được tâm tư của anh? Sống thì sống, chết thì chết, dứt khoát một lần cho khỏi lôi thôi, cũng đỡ phải rối ruột rối gan. Anh cứ không rõ ràng như vậy, vấn vương mãi không dứt, là định giày vò tôi đến chết hay sao?

Nghĩ vậy không khỏi lại phát hỏa trong lòng, sau khi hung hăng liếc nhìn anh một cái liền xoay người rời đi. Ai dè mới bước được nửa bước, cánh tay đã bị người ta kéo lại cái một.

"Lý Tân Kỳ." Lý Thâm ở phía sau khe khẽ gọi tên tôi, thanh âm khản đặc, "Em ở lại cùng anh đi."

Tôi lấy làm kinh hãi, ***g ngực phập phồng kịch liệt, tay chân hoàn toàn tê dại. Nhưng lập tức liền thanh tỉnh lại, nghiến chặt răng, âm thầm mắng mình thật không tiền đồ. Lúc trước bị anh lừa đến thê thảm như vậy, hiện tại lại suýt chút nữa thì rơi vào đầm sâu nhu tình kia.

Tôi bèn hít sâu một hơi, dùng sức hất tay anh ra, lạnh lùng nói: "Anh say rồi."

Nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, nhưng vừa cất được vài bước thì Lý Thâm đã đuổi theo, tay phải lại bị kéo giật thật mạnh, cả người liền ngã ngược về phía sau, thuận thế rơi vào trong lòng anh.

Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh. Ánh nhìn lạnh như băng, nhưng dường như che giấu muôn vạn nhu tình, thiên hồi bách chuyển, muốn nói lại thôi.

Nhịp thở của tôi trở nên căng thẳng, rốt cuộc trong thâm tâm cũng có chút không đành lòng, nhịn không được bèn mở miệng hỏi: "Anh, anh… còn điều gì muốn nói với em?"

Anh thoáng giật mình, chầm chậm cúi đầu xuống, bờ môi ấm áp cơ hồ dừng lại trên mặt tôi, nhỏ giọng thì thầm: "Anh không say."

"Ồ."

"Anh không sai." Anh nhíu chặt đầu mày, nói khe khẽ từng chữ, "Anh sẽ không xin lỗi."

Hả? Anh vất vả cực nhọc túm tôi lại bằng được như vậy, chỉ để lặp lại những lời này? Định đùa giỡn tôi sao?

"Em hiểu rồi." Khóe miệng khẽ giật giật, tôi hung hăng đá cho anh một cước, nói, "Bây giờ anh có thể cút."

Lý Thâm khẽ kêu một tiếng, nét mặt lập tức trở nên vặn vẹo, hai tay lại vẫn sống chết nắm chặt lấy cánh tay tôi, đứng bất động tại chỗ, chỉ chậm rãi nhìn thẳng vào tôi như vậy.

Đáy lòng tôi càng trở nên hoang mang nghi hoặc, không thể nhịn được nữa liền hỏi: "Này, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"…" Anh không trả lời, vẫn một bộ dáng vẻ không chút biểu tình. Một lúc sau bỗng nhiên biến đổi thần sắc, tựa đầu lên vai tôi há miệng thở dốc.

"Anh?" Tôi hoảng sợ, không khỏi giật lùi về phía sau, vô cùng kinh hãi. Dạo này lúc nào anh cũng kỳ quái, hẳn là sẽ không phát bệnh gì chứ?

Còn đang mải nghĩ ngợi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm khàn của Lý Thâm: "Lý Tân Kỳ, chúng ta làm lại một lần nữa được không? Có thể cho anh… một cơ hội nữa được không?"

Trái tim tôi khẽ động, tay chân lập tức mềm nhũn ra.

Từ nhỏ tôi đã lớn lên cùng Lý Thâm, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy của anh. Đôi tay vòng quanh thắt lưng tôi khẽ run rẩy, lời nói ra khỏi miệng cũng đứt quãng liên hồi, gương mặt tuấn mỹ trắng đến dọa người, thần sắc hoàn toàn mờ mịt.

Chỉ có điều, không biết lúc này đây đến tột cùng là thật hay giả? Anh thực sự hồi tâm chuyển ý, hay đang bày ra một mưu kế khác?

Còn tôi… rốt cuộc có nên tha thứ cho anh không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!